Diệp Ninh giật mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn sang, lại thấy một bóng đen cao lớn đứng trước cửa, đang im lặng nhìn mình.
Trong bóng tôi, cô im lặng nhìn chằm chằm cái bóng kia, không nói nửa lời.
Tiêu Nhạc vươn tay ra, nhấn chốt mở nào đó, đèn trong phòng sách lập tức sáng lên.
Hai người cứ đứng như vậy, một bên cạnh kệ sách, một bên cửa ra vào, cách nhau ba mét, lẳng lặng tập trung nhìn đối phương.
Thật lâu sau đó, Tiêu Nhạc tiến lên trước, cầm một cái áo khoác không biết lấy từ đâu ra, phủ lên cơ thể run rẩy của Diệp Ninh: “Ninh Ninh, em như thế này sẽ bị cảm mất thôi.”
Giọng nói của anh bình tĩnh dịu dàng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Diệp Ninh lại không thể xem như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra.
Theo bản năng, cô giật lùi về phía sau một bước, thoát khỏi áo khoác của anh.
Tiêu Nhạc cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên hai bàn tay run lẩy bẩy của cô, cũng như tờ giấy cô đang nắm trong tay.
Tiêu Nhạc với tay, rút tờ giấy trong tay cô ra: “Ninh Ninh ngoan, trở về phòng ngủ đi.”
Diệp Ninh trợn mắt nhìn anh. Cô không hiểu, cho tới bây giờ, tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục lừa gạt cô nữa?
Hay là anh cho rằng mình ngủ một giấc là có thể quên đi tất cả!
Cô há miệng thở hào hển, tan vỡ hét lên: “Từ lúc mới bắt đầu, đều là kế hoạch của anh, có phải không!”
Ánh mắt của Tiêu Nhạc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-an-hinh/1488777/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.