Trên đường về nhà, Diệp Ninh không nói chuyện nữa, Tiêu Nhạc cũng im lặng.
Một câu ‘Vậy cũng phải đợi anh chết trước đã’ của Tiêu Nhạc khiến Diệp Ninh có loại cảm giác run rẩy, đó là loại cảm giác rét lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên.
Tiêu Nhạc bây giờ thỉnh thoảng như chú mèo xù lông, quyết chí thề bảo vệ lãnh thổ thuộc về của anh, mà mình chính là vùng lãnh thổ đó.
Nam Nam vẫn còn đi học, về đến nhà vắng vẻ.
Diệp Ninh đi thẳng về phòng mình, không muốn làm cơm.
Tiêu Nhạc đuổi tới phòng cô: “Tối nay chúng ta ăn món gì?”
Diệp Ninh không hề nhìn anh: “Thì anh luộc mì cải xanh ăn đi.”
Tiêu Nhạc ngồi ở mếp giường, lặng lẽ nhìn cô.
“Hả, anh có ý kiến gì?” Diệp Ninh nhướn mày.
“Không có.” Tiêu Nhạc cúi đầu, nhìn qua có chút mất mác.
“À.” Diệp Ninh không bận tâm tới anh.
Cô cầm lấy nước hoa hồng, phun lên mặt của mình, mấy ngày nay khoắc khoải lo âu, thiếu nước, cho nên phải làm ẩm da mặt.
Tiêu Nhạc ở bên cạnh ngồi xem.
Xem một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thì ra trước kia em nấu cơm, là làm cho Nam Nam ăn.”
Diệp Ninh nặng nề để xuống nước hoa hồng, quay đầu lại nhìn anh: “Rốt cuộc bây giờ anh đã hiểu rồi, chẳng qua anh chỉ là người đi nhờ xe.”
Lúc cô vừa nói xong, lập tức cảm giác được trong mắt Tiêu Nhạc nồng nặc mùi dấm.
Diệp Ninh vừa buồn cười vừa tức giận, nghĩ tới đây, trong đầu cô chợt lóe lên, nghĩ tới vì sao người này lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-an-hinh/1488760/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.