Sang ngày hôm sau, cơn sốt của Tiêu Nhạc giảm đi rất nhiều, chỉ là bệnh tới như núi sập, sốt thì giảm mà tinh thần của anh phục hồi không mấy khả quan. Diệp Ninh đưa anh tới bệnh viện kiểm tra, không có việc gì đáng ngại, chỉ là sốt cao bình thường, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.
Mấy ngày này Diệp Ninh làm việc ở nhà, cùng Nam Nam thuận tiện chăm sóc Tiêu Nhạc.
Kể từ sau đêm hôm đó, Tiêu Nhạc vẫn không nói lời nào, giống như người câm vậy. Bảo anh uống nước, anh liền uống nước, bảo anh ăn cơm, anh liền ăn cơm. Có khi Diệp Ninh cố ý làm rau nước cần cho anh uống, anh không nhăn mặt một hơi uống hết.
Nhìn thấy vậy Diệp Ninh cũng có chút lo lắng, không phải sốt cao một lần, thiêu luôn đầu óc hay sao?
Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, thu dọn bát đũa, Diệp Ninh đuổi Nam Nam đi ngủ trưa. Nam Nam không nỡ bỏ lại papa, nhưng mí mắt trên mí mắt dưới đánh nhau, đành phải vào phòng mình đi ngủ.
Còn lại Diệp Ninh, cô ôm máy vi tính xách tay xử lý công việc, thỉnh thoảng trông chừng Tiêu Nhạc.
Sau khi khỏi bệnh, Tiêu Nhạc mặc áo ngủ Mèo mặt to mà Diệp Ninh đã tự tay chọn, bên ngoài khoác mềm Hùng Nhị, đang ngồi trên ghế sa lon cầm ly trà Hoa Cúc lên uống.
Anh uống rất chậm, từng ngụm từng ngụm một.
Gương mặt anh cũng không có biểu cảm gì, giống như u mê lúc mới vừa tỉnh ngủ.
Diệp Ninh vừa gõ chữ cành cạch, vừa nhìn thấy Tiêu Mặt mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-an-hinh/1488755/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.