Chẳng lẽ người Phó giáo sư mượn xác là một nhân vật nhỏ chưa từng nghe danh, vì vậy không truyền ra tin tức gì?
Triệu Hàm Chương: "Không có hỏi riêng ai, chỉ là trước khi hôn mê con nhìn thấy đại loạn ở cổng thành, hình như có rất nhiều người bị thương, nên muốn hỏi có người mất trí nhớ giống con hay không, nếu như có nhiều người mất trí nhớ, nói không chừng chuyện này sẽ lan truyền càng rộng ở trong kinh thành."
Mặt Triệu Trường Dư đều đen lại, Cấp Uyên nhịn không được cười ra tiếng, cùng Triệu Hàm Chương nói: "Tam nương, chuyện con mất trí nhớ bị lang chủ ép xuống, không có truyền ra ngoài."
Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Triệu Trường Dư: "Vì sao?"
Triệu Trường Dư yên lặng nhìn nàng, nhìn đến khi nàng cúi đầu mới nói: "Muốn có được càng nhiều thứ, thì đoạn thời gian này liền an tĩnh chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đi trêu chọc nhị phòng, đừng quên vì sao ta lấy tự Hàm Chương cho con."
Triệu Hàm Chương ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy Triệu Trường Dư nhất định phải thất vọng, cô dùng tên này hai mươi tám năm, đạo đức tốt ngược lại là có, nhưng khiêm tốn lại không thể học được bao nhiêu.
Muốn cô giống như cái tên này, có phẩm chất tốt mà lại không phô trương, rất khó.
Khóe miệng Triệu Hàm Chương hơi nhếch lên, lại nghĩ đến chuyện ba ba cô cầm gậy đuổi cô chạy qua hai cái sân.
Mắt cô hơi ướt, cúi đầu che khuất nước mắt vòng quanh trong mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-an-com-thoi-nguy-tan/2882752/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.