Chương trước
Chương sau
Thỏ tai cụp rụt rè lách qua khe cửa trại chăn nuôi ra bên ngoài thế giới, bên ngoài bát ngát những cỏ Timothy, nắng tỏa lung linh trên ngọn cỏ, đến độ còn thấy hơi hơi chói mắt.
Bé thỏ giơ chân bịt mắt.
Ngu Hàn Sinh bên ngoài giảm độ sáng xuống.
"Em phải làm gì đây?" Tạ Kiều nén niềm thôi thúc nằm lăn ra gặm cỏ của mình, bởi cậu chợt nhớ ra mình vào đây để chơi game cơ mà.
"Em không cần làm gì cả."
Ngu Hàn Sinh dọn mấy sợi lông thỏ rơi trên bàn làm việc, rồi hắn mở máy tính và nói giọng yên ả: "Thế giới này sinh ra là vì em."
Âm thanh của Ngu tiên sinh qua một lớp màn hình lạnh căm như ảo ảnh, nhưng vẫn khiến trái tim Tạ Kiều thắt lại, cậu cũng bất giác nín thở theo.
Sau đó cậu ngẩng đầu-----
Nhìn thế giới được sinh ra vì cậu.
*
Apricity có người dùng đăng ký, nhân viên bộ phận trò chơi ngồi xúm xít cả lại một cách đầy phấn khích, cõng cái danh bộ phận rảnh nhất tập đoàn đã lâu, cuối cùng cũng có một ngày họ được nở mặt nở mặt.
Trò chơi họ thiết kế ra không phải không ai chơi đâu nhé.
Do không có người chơi nên trò chơi đến giờ vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm khép kín dài hạn, một khi đăng ký là người dùng cũng sẽ tự động chấp nhận điều khoản thử nghiệm.
Mọi người đăm đăm quan sát, trong màn hình là hình ảnh người chơi đầu tiên ra ngoài lượn dạo, đó là một con thỏ tai cụp nhỏ nhắn đang nhảy những bước sền sệt rụt rè.
Dù không nghe thấy tiếng nhưng ai nấy đều quắn quéo vì sự đáng yêu của bé thỏ đựng vừa trong ly ấy, và ai cũng muốn vuốt ve cặp tai bông xù của thỏ một trận đã đời.
Tuy nhiên, ý tưởng của họ đã bị dập tắt rất nhanh sau đó.
Ai mà ngờ tay thỏ tai cụp thoạt nhìn bé xinh này lại ăn khỏe khủng khiếp, tốc độ gặm cỏ tì tì của nó hoàn toàn vượt quá tốc độ mọc của cỏ.
Trầy trật mãi mới chờ được đến lúc thỏ tai cụp gặm cỏ xong, thế rồi nó vui vẻ nhảy đến trước nhà cây cho mèo, nhón chân trèo thử.
"Giỏi lắm."
"Cố lên."
"Nhớ kiểm soát hướng và tốc độ trèo nhé."
Nhà cây cho mèo bản mèo titan lớn cỡ một tòa nhà năm tầng ngoài thực tế, ngôi nhà này không chỉ được trang bị thêm khu chạy vượt chướng ngại vật, mà còn được thiết kế nhờ vào sự hợp tác với thương hiệu đồ chơi cho thú nuôi nổi tiếng.
Trên đường bò lên cao người chơi có thể phóng tầm mắt ra cảnh sắc xa xa, các nhân viên đang chắc mẩm sẽ được khen rối rít.
Ai ngờ, tay thỏ tai cụp trèo được đến tầm tầng bảy, chiều cao chưa tới hai mét, đã quay xe mà bò ngược trở về.
Họ đang ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì nhận được chỉ thị của tổng giám đốc Ngu trong sự bàng hoàng.
- ---- giảm độ khó xuống.
Mọi người trố mắt nhìn nhau:... Trò chơi này khó chỗ nào cái đã?!
Mà trong điện thoại của rắn chín đầu, thỏ tai cụp sợ độ cao vẫn đang nằm nhoài trước thềm cỏ trước nhà cây với tâm trạng sợ hãi, trò chơi này khó quá đi thôi.
Thế rồi cậu dần dà thiu thiu ngủ mất dưới ánh mặt trời ấm áp, bộ lông bị gió nhẹ lướt qua như tự biết thở ra.
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn điện thoại, tay vuốt màn hình, đắp tấm chăn bé xinh lên người bé thỏ.
Có điều thỏ tai cụp lại đá bay chăn rồi lăn lông lốc sang thảm cỏ cạnh bên tiếp tục đánh giấc, lại còn phơi trọn cái bụng trắng mềm.
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, đăng nhập vào trò chơi bằng máy tính.
Sau đó hắn vừa đọc báo cáo, vừa để ý bé thỏ tai cụp nằm gọn một góc trên màn hình máy tính, cứ thi thoảng lại đắp lại chăn cho cậu bạn nhỏ, y như thể đã trở về với những tháng năm xưa.
*
Tạ Kiều tỉnh giấc khi trời trở tối, mình thỏ được phủ một tấm chăn mềm và ấm áp, chẳng thấy lạnh tẹo nào.
Mà cậu thì đang suy tư một vấn đề.
Cậu phải ra ngoài thế nào đây?
Cái đầu xù lông đùn cho chăn nhô lên một chỏm nhỏ, cậu lo lắng hỏi: "Ngu tiên sinh, em vẫn còn ra ngoài được đó chứ?"
Nhỡ không ra được thì phải làm sao đây, mai cậu phải quay phim nữa mà, cậu cần kiếm chừng bảy triệu mới đưa được yêu quái cây ra ngoài cơ ấy.
Ngu Hàn Sinh đã kết thúc công việc từ lâu nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ một cánh cửa lên chốn màn hình, cùng lúc đó-----
Một tấm màn nước trong suốt hiện lên trước mặt Tạ Kiều.
Thỏ tai cụp đánh bạo bước xuyên qua, thế rồi cậu thấy gương mặt thân quen đập vào tầm mắt, cậu chẳng hề nghĩ ngợi chi mà nhào ngay vào lồng ngực Ngu Hàn Sinh, cứ như thể một quả cầu lông trắng ngần bám người không bỏ.
Người đàn ông bận một thân âu phục màu đen, chỉ có thỏ tai cụp lủng lẳng trên túi áo hắn là phau phau một màu trắng, hắn dịu dàng ôm thỏ tai cụp vào lòng: "Em về rồi."
Vậy là hoàn thành mong muốn ở cạnh Ngu tiên sinh đến khi tan việc rồi.
Suy nghĩ ấy chợt xoẹt ngang qua tâm trí Tạ Kiều, nhưng cậu vẫn còn một thắc mắc: "Ngu tiên sinh này, có phải anh vẫn luôn có thể để em ra ngoài không ạ?"
Ngu Hàn Sinh hơi ngừng rồi đáp: "Không phải".
"Vậy thì từ khi nào anh phát hiện ra thế?" Tạ Kiều tò mò hỏi.
"Sau ngày em rời khỏi".
Ngu Hàn Sinh ôm cậu và bình tĩnh trả lời.
Tạ Kiều cảm thấy sống mũi cay cay, cậu không biết sau khi mình biến mất Ngu tiên sinh đã luyện tập một năng lực có khả năng không bao giờ dùng đến với tâm trạng như thế nào.
"Nếu em vẫn không thể ra ngoài thì sao đây?" Cậu bỗng vui mừng vì mình không phải người ảo, nếu không Ngu tiên sinh sẽ buồn bã biết bao nhiêu khi ngày ngày đối diện với mớ dữ liệu không cảm xúc ấy.
"Mua trò chơi, xuất dữ liệu và phỏng theo để làm người máy sinh học." Ngu Hàn Sinh kể Tạ Kiều nghe kế hoạch dở dang của hắn.
Dù cho cậu chỉ là những con số ảo, thì hắn cũng đã lên kế hoạch bên cậu trọn đời.
Cảm xúc mơ hồ cuộn trào trong lồng ngực cậu, cậu lách khỏi bàn tay hắn, rồi men theo cúc áo âu phục chậm rãi trèo lên nơi cổ áo.
Sau đó thỏ tai cụp bé bỏng ngẩng đầu, nhọc nhằn hôn Ngu tiên sinh một cái.
"Hôn trúng cằm rồi."
Có tiếng nói hờ hững của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền tới.
Thỏ tai cụp hôn nhầm chỗ "ò" lên với vẻ ngượng ngùng, đoạn rón ra rón rén lần trở về trong ngực Ngu Hàn Sinh. . truyện tiên hiệp hay
Ai ngờ bỗng dưng bị một bàn tay giữ lại, cơ thể cậu theo bản năng cứng ngắc, mà Ngu tiên sinh chỉ nhìn cậu chăm chằm, rồi bình tĩnh-----
Hôn cậu một cái.
Rõ ràng sẽ không ai biết cậu đỏ mặt khi cậu hiện nguyên hình, nhưng mà cậu vẫn cúi gằm mặt xuống với trái tim đập rộn ràng.
*
Về đến nhà, rửa mặt mũi xong cậu lên giường ngâm kịch bản, cậu tỉnh táo lắm vì đã ngủ nửa ngày rồi, nên tận hai giờ đêm cậu mới ngủ lại được.
Hôm sau cậu đến phim trường đúng hẹn.
Kỹ xảo chiếm phần lớn vốn đầu tư của bộ Tận thế, vậy nên diễn xuất của diễn viên phải được chú trọng nhiều, họ cần thể hiện được những cảm xúc chân thực với đạo cụ quay phim.
Cảnh quay đầu của cậu là cảnh lái xe phóng ra khỏi đám thi trành.
"Còn vấn đề gì nữa không? Không thì bắt đầu quay nhé." Đạo diễn Khương nói giọng ôn tồn.
"Vâng ạ."
Hiếm khi Tạ Kiều có cơ hội tiếp xúc với cảnh quay tưởng tượng, hôm nay lại còn là ngày đầu khai máy, thế nên thật lòng cậu không được tự tin cho lắm.
Thay trang phục xong cậu liền bước vào phòng.
Đúng như dự đoán, lần quay đầu thất bại, đạo diễn Khương hô ngừng: "Kiều Kiều, biểu cảm của cháu hơi quá đà rồi, thả lỏng chút đi."
"Vâng ạ, cảm ơn bác đã nhắc cháu."
Do ảnh hưởng tâm lý từ lần quay hỏng đầu tiên, nên lần hai, lần ba Tạ Kiều đều không thể làm đạo diễn Khương hài lòng.
Tiêu chuẩn đánh giá diễn xuất của đạo diễn Khương rất cao, vậy nên dù thân thiết với Tạ Kiều thì ông vẫn cứ việc nào ra việc đấy.
"Diễn xuất của cậu ta không theo kịp." An Chi Nhược, nam ba lắc đầu nói với Thi Dịch kế bên.
Bình thường anh ta không hay bộc bạch cõi lòng, nhưng trước khi đến nơi này Thi Dịch từng chung công ty với anh ta, mà anh ta cũng biết Thi Dịch không thích Tạ Kiều, nên mới buột miệng nói thế.
Ai ngờ Thi Dịch lại hoàn toàn lơ đễnh, còn ngẩng đầu hỏi vẻ lờ mờ: "Anh vừa gọi em hả anh An?"
"Không, không có gì." An Chi Nhược lười nhắc lại.
Thi Dịch lại tiếp tục cúi đầu, hiện giờ cậu ta đã dồn toàn lực lên tương lai mỹ miều mà chủ nhân Vực Sâu vạch ra cho mình, cậu ta càng lôi kéo được nhiều người thì càng nhận được nhiều phú quý.
Mượn lời của quý ngài Arcus, thi trành chỉ có thể hứa hẹn một tương lai mỏng manh không bền, gặp đâu lừa đấy, mà Vực Sâu của ngài ấy lại lựa chọn con đường phát triển tuần hoàn xanh sạch đẹp.
Nghĩ đoạn cậu ta nhỏ giọng hỏi vẻ thần bí: "Ông anh này, anh có từng nghe nói đến Vực Sâu chưa?"
An Chi Nhược:...
An Chi Nhược quay phắt mặt đi không buồn nói chuyện với một Thi Dịch có tâm hồn treo ngược.
Giữa lúc nghỉ giải lao, Arcus ló đầu khỏi ba lô Tạ Kiều rồi lười nhác nói: "Thỏ con, cậu thế này là hỏng rồi."
Tạ Kiều tu ừng ực hết nửa chai nước khoáng, rất muốn trút giận nhưng cuối cùng lại chỉ nói có một câu: "Đúng thật."
Cậu hôm nay cứ ngắc ngứ khó vào vai.
"Vừa khéo có mấy tên nhãi dám tranh khách với ta, quẳng cho cậu vui chơi tí vậy." Arcus nhàn hạ nói.
"Đó là ai?"
Tạ Kiều lập tức cảnh giác.
Nhưng Arcus đã chui tọt vào ba lô mà chẳng gợi ý thêm gì.
"Lần cuối đấy nhé."
Đạo diễn Khương nhìn Tạ Kiều, nói.
"Cháu hiểu ạ."
Tạ Kiều hít thở sâu rồi gật đầu đáp lại, đoàn làm phim có nhiều việc phải làm, không thể cứ quay mãi một cảnh của cậu thế này cho được.
Cậu vào phòng, theo kịch bản thì thi trành sẽ phá nát cửa sổ và đuổi theo cậu đến tận bãi đỗ xe, toàn bộ cảnh quay chỉ có một mình cậu diễn.
Cậu sẽ mở tủ lạnh lấy dịch dinh dưỡng y như kịch bản, mà lúc đang mở thì chợt nghe tiếng thi trành phá cửa sổ xông vào, dịch dinh dưỡng trong tay rơi thẳng xuống đất.
Bịch-----
Dịch dinh dưỡng trong tay rơi thẳng xuống đất, trán cậu toát mồ hôi lạnh, nhịp thở nặng nề đến độ bản thân hoàn toàn nghe thấy rõ.
Không phải diễn, đây là phản ứng thực tế của cậu.
Bởi thật sự có đám thi trành phá cửa xông vào!
Cuối cùng cậu cũng hiểu mấy tên nhãi trong miệng Arcus là thứ của nợ gì.
Cậu lập tức với lấy chìa khóa xe không kịp nghĩ ngợi nhiều, sau đó lại vơ chiếc gậy khúc côn cầu từ đống đồ vặt vãnh, rồi vắt chân lên cổ mà mở cửa chạy ra ngoài bãi đậu xe.
"Đạo cụ xịn nhỉ, là người máy mới nhất của Họ Ngu à."
"Tạ Kiều biểu cảm với hành động tuyệt quá, diễn như thật luôn còn gì!"
"Chắc trước chưa nhập vai được, giờ thì thấy diễn rất chắc, kiểu này chắc ăn được giải diễn viên mới xuất sắc nhất rồi, có khi còn được đề cử diễn viên chính xuất sắc nhất luôn đấy."
Đạo diễn Khương nghe mọi người thảo luận cũng lấy làm ngờ vực, ông không nhớ mình từng xin đạo cụ robot mà nhỉ, nhưng dẫu sao thì hiệu quả cũng tuyệt vời, thi trành trông y như thật, thậm chí còn chẳng cần chỉnh sửa nhiều lắm nữa, thế nên ông không hô ngừng gì cả.
Tạ Kiều phi thẳng đến bãi đỗ xe, luống cuống tra chìa khóa, lên xe, và lái về phía quốc lộ trong sự truy sát của thi trành.
Đám thi trành tuổi đời non dại tự dưng được thả còn đang chưa hiểu vì sao mình lại trốn thoát được ra, chỉ cứ thế đuổi theo Tạ Kiều vì ngửi thấy mùi hương của cậu.
Đâu ngờ đúng lúc chúng sắp bắt kịp chiếc xe thì bất thình lình bị một cái bọc to bao lại, Arcus hóa hình người thắt kỹ chiếc bọc với vẻ tao nhã, chuẩn bị cho những lần tái sử dụng tiếp theo.
Tạ Kiều hoàn thành viên mãn cảnh quay đầu tiên của mình, sau khi nhập được vai, những cảnh quay tiếp theo cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ, thời gian quay còn nhanh hơn nửa tiếng so với dự định ban đầu.
Mà An Chi Nhược thì vẫn còn quay chụp.
"Làm lại." Đạo diễn Khương không hài lòng ra mặt.
An Chi Nhược nghe lời làm lại.
"Bảo cậu làm lại không có nghĩa là bảo cậu diễn nguyên xi từ đầu tới cuối, cậu có từng suy xét kỹ vai diễn của mình không?" Đạo diễn Khương nghiêm khắc dần lên.
Trước khi rời khỏi phim trường, Tạ Kiều nhìn thấy sắc mặt sa sầm của An Chi Nhược.
Đạo diễn lớn sẽ yêu cầu cao hơn đạo diễn bình thường, hồi đóng [tuổi trẻ trong mưa] cậu toàn quay một lần là được, nhưng đứng trước đạo diễn Khương thì luôn phải quay đi quay lại để chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ.
Chẳng qua An Chi Nhược là một thần tượng thành công chuyển hình làm diễn viên, weibo có hơn mười triệu người hâm mộ, tính tình ngạo mạn một chút cũng không khó hiểu gì.
Hội Lam Mông chưa tới, mà cậu và các nhân viên khác trong đoàn chỉ quen biết sơ sài, do đó cậu không nán lại lâu mà lên xe về nhà trước.
Succubus bán hàng ngày càng chuyên nghiệp, hiện giờ đã có thể livestream bán hàng, mỗi cái lạ kỳ ở chỗ phần lớn những người xin số nàng dưới bình luận thì đều là... phụ nữ.
Bé Đá vẫn khắc đá như thường, do kết hợp với hoạt động khuyến mại của succubus nên sản lượng tiêu thụ hàng tháng đều duy trì tốc độ tăng trưởng ổn định.
Tạ Kiều vừa dạy kèm Ni Ni và Linlin vừa chờ Ngu tiên sinh tan làm.
Chín giờ tối, Ngu tiên sinh về nhà.
Cậu đứng phắt dậy, hỏi với vẻ thản nhiên đầy gượng gạo: "Ngu tiên sinh, anh về rồi ạ?"
Vừa dứt lời đã hối xanh ruột, nghe câu hỏi có thừa thãi không cơ chứ.
Nhưng Ngu tiên sinh chỉ nhìn cậu và nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Cậu liền đến trước mặt Ngu Hàn Sinh: "Anh có muốn về phòng xem phim với em không?"
Ngu Hàn Sinh không đáp, hắn cởi áo khoác và treo lên móc, xong xuôi lại đi tới cầu thang.
Tạ Kiều ngẩn ngơ không biết Ngu tiên sinh thế này là nhận lời hay không, mà trong khi cậu còn bận đứng đờ ra suy nghĩ, người đàn ông đã dừng chân, hỏi: "Sao còn chưa lên thế?"
Cậu đáp "vâng" rồi vội vàng theo bước, lúc đi lên khúc quẹo tầng hai cậu có nói một câu: "Tại vì em tưởng anh không muốn xem phim."
Lời vừa dứt Ngu Hàn Sinh đã xoay người, chậm rãi tiến về phía cậu, cậu bị hắn và bức tường chặn cứng, lưng dán sát tường, thở trong lo lắng.
"Tôi có bao giờ nói không với em ư?" Ngu Hàn Sinh vừa đăm đăm nhìn Tạ Kiều vừa từ từ chất vấn.
Mùi hương của Ngu Hàn Sinh ùn ùn kéo đến khiến cậu hồi hộp một cách khó hiểu, im thin thít chẳng dám nói năng gì.
Ấy vậy mà người đàn ông còn thoải mái luồn tay vào áo sơ mi của cậu, nhéo cái eo gầy của cậu một cái, cứ như thể là trừng phạt.
- ----- với lực độ tà tà.
______
Tác giả có lời:
Một tay thỏ ẩn danh: Cảm ơn đã hỏi, thật ra số lần nói 'không' khá là nhiều ó.
Cơ mà... ai mà dám nói.
#một tay rắn không tự biết lấy mình#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.