Thời gian như ngừng trong khoảnh khắc, không khí cũng đọng lại mãi không trôi, hai người cứ thế yên lặng hồi lâu, trái tim Tạ Kiều nảy lên khó lòng kiềm chế.
Cậu vẫn cúi thấp đầu hòng che giấu đôi mắt ửng đỏ của mình: "Không đổi ý."
"Anh... chỉ mới nhìn thấy ư?"
Giọng cậu nói còn ngai ngái giọng mũi, loáng thoáng nỗi ấm ức mà chính cậu cũng không hề nhận thấy.
"Xin lỗi, giờ tôi mới nhận được."
Cự xà xưa nay cao ngạo ôm chặt Tạ Kiều, nói lời xin lỗi đầu tiên trong đời hắn.
Cách lớp áo quần mà Tạ Kiều vẫn cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng từ cơ thể Ngu tiên sinh, da thịt được ôm run lên khe khẽ, cậu thấy rất ngại ngùng: "Không phải lỗi của Ngu tiên sinh, là tại em không nói rõ."
"Vậy thì em hãy lặp lại."
Giọng nói đi kèm nhịp thở của Ngu tiên sinh ngân lên trên đỉnh đầu.
Tạ Kiều bỗng thấy, Ngu tiên sinh còn căng thẳng hơn cậu.
- ----- tựa như sợ rằng chỉ là giấc mộng thôi.
Hàng mi run rẩy, cậu lấy can đảm gọi hắn: "Bạn trai."
Nói xong vành tai cũng đỏ bừng.
Ôi, giá có khe nứt nào cho mình chui lọt.
Ngu Hàn Sinh nhìn mảng đỏ lan rộng từ cổ lên tai của cậu, cụp mắt, "ừ" một tiếng thật trầm, thế rồi-----
Hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu.
Oành một tiếng.
Sợi dây cung căng chặt trong đầu nhao nhao đứt đoạn, cậu chỉ biết siết chặt tay áo Ngu Hàn Sinh.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Cậu vội vàng tách khỏi Ngu Hàn Sinh theo phản xạ: "Để em đi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1151003/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.