Cơ hội gì cơ?
Thỏ tai cụp ngây ngốc, bị ôm trở về lồng ngực người đàn ông.
Cậu không hiểu gì cả, vẫn còn đang cố gắng cúi thấp đầu, rúc thành một cục tròn tròn, nỗ lực làm cho mình trông nhiều lông lên một tí.
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại túm gáy cậu, dễ dàng lật ngửa cậu ra, như muốn quan sát kỹ càng những vị trí trụi lủi của cậu.
Tạ Kiều tức thì cuống quýt, cậu co mình thành một quả bóng, dỗ dành ra sao cũng không chịu để lộ phần bụng dưới nay đã chẳng còn gì che chắn.
"Thấy được rồi."
Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Nhỏ hơn tôi."
Tạ Kiều đỏ ửng hai má, chỗ bị Ngu tiên sinh chạm vào cũng ẩn ẩn nóng ran, cậu lắp bắp nói: "Hình người, chắc chắn, khác nguyên hình chứ, không thể so sánh vậy được."
"Không khác nhau nhiều."
Ngu Hàn Sinh bình tĩnh đáp.
Nhất thời, thỏ tai cụp cúi đầu thấp hơn, cuộn mình sao cho thật chặt chẽ, không để lộ ra một khe hở nào, rõ ràng là muôn phần xấu hổ.
"Lần sau còn làm vậy nữa không?"
Cự xà lạnh lùng hỏi, không che giấu cơn giận trong giọng nói.
Nhận ra Ngu Hàn Sinh nổi giận, Tạ Kiều lắc đầu rất nhanh.
Nhưng thật ra lông thỏ tai cụp mọc dài nhanh lắm, chờ mùa xuân tới, là lông cậu lại được bông xù rồi, cậu cũng không nắm chắc vì sao Ngu tiên sinh tức giận, chỉ biết cậu không muốn Ngu tiên sinh tức giận mà thôi.
Qua một lát, cậu mới rụt rè hỏi: "Còn giận không?"
"Giận."
Ngu Hàn Sinh bình thản trả lời.
Thế là thỏ tai cụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150991/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.