Tạ Kiều nghệt mặt, cậu nào có phải bánh mì nhân sô cô la đâu, không thể tặng người ta ăn được.
Nhưng thỏ tai cụp nằm nhoài trên cánh tay người ta đang bị bóp nhẹ phần gáy yếu ớt, thế nên dù có run lẩy bẩy sau khi nghe Ngu tiên sinh nói, thì cậu vẫn phải cố gắng từ chối một cách khéo léo: "Những thứ khác thì sao?"
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Rất rõ ràng, Ngu tiên sinh chẳng thèm những thứ khác.
Cậu chỉ đành rúc mình thành quả bóng lông nhỏ hơn chút nữa, liều chết bàn điều kiện: "Vậy thì em cho anh sờ tai nhé, có được không Ngu tiên sinh?"
Cự xà ngoài màn hình nhìn người bạn đời ngang nhiên nũng nịu, hàng mi rủ xuống, dường như vô cùng bất đắc dĩ.
Tạ Kiều cảm thấy đôi tai thỏ của mình được một bàn tay ve vuốt, vuốt từ gốc vuốt thẳng đến chóp tai cụp xuống hai bên đầu.
Thỏ tai cụp quen được vuốt lông hài lòng díp mắt, bám chặt lên cánh tay Ngu tiên sinh, còn định leo lên, nhưng lại bị thản nhiên túm đuôi về.
Thỏ tai cụp bé bỏng cứng đờ, chưa kịp hành động, cục lông tròn sau mông đã bị sờ thêm cái nữa.
Còn xoa xoa.
Trái tim Tạ Kiều giật nảy, cơ thể xuất hiện phản ứng khác thường.
Cậu quả quyết tránh thoát bàn tay Ngu tiên sinh, nhảy póc xuống sàn nhà, sau đó nhảy tưng tưng về thẳng đến giường, trốn dưới chăn, nhanh như một cơn gió.
Cậu cũng không biết mình có thể chạy nhanh đến thế.
[bạn đời của bạn lách khỏi vòng tay bạn]
Cự xà nhìn thỏ tai cụp bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150963/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.