Không ngờ Ngu tiên sinh sẽ thật sự trả lời, Tạ Kiều vừa đỏ mặt vừa thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Ngu tiên sinh hết giận rồi.
Cậu còn chưa hoàn toàn được xả hơi, thì bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên đỉnh đầu cậu.
Vì bàn tay này quá đỗi quen thuộc, thế nên cậu quên mất mình đang ở hình người, cứ tưởng mình là con thỏ, liền theo bản năng cọ đầu vào tay Ngu tiên sinh.
- ---- tự nhiên vô cùng.
Trò chơi lựa chọn góc nhìn thứ nhất, Ngu Hàn Sinh nhìn cậu thanh niên ngước đầu, từ khoảng cách gần có thể trông thấy rõ căn phòng phản chiếu trong con ngươi màu nhạt, thế rồi cậu cọ đầu lên bàn tay giả tưởng, khiến cho bàn tay chạm màn hình từ từ khựng lại----
Hắn rời điện thoại, nhìn xuống bàn tay.
Rõ ràng không thể nào chạm tới, mà lại như vẫn còn vương cảm giác chân thực từ mái tóc cậu trai, vành tai cự xà bất giác chớm đỏ hồng.
Hắn cụp mắt, nhìn suốt hồi lâu.
Tạ Kiều cọ xong mới thấy sai sai, nhận ra bầu không khí im lặng bất thường, cậu khụ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh."
Nói đoạn, cậu quay đi rửa mặt và lên giường, điệu bộ cứ như là chạy trốn.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Hàn Sinh lại cầm di động lên lần nữa, nhìn cậu thanh niên say ngủ trong màn hình.
Trò chơi thiết kế rất thật, hàng mi của cậu mềm mại cong veo, ánh đèn ấm áp nhạt màu nhảy nhót trên bờ mi cậu, như phủ lên một lớp men thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150960/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.