Tạ Kiều "ò" một tiếng, tiếng đập trái tim dần dần lắng lại, mặc cho Ngu tiên sinh nắm tay, chỉ là bàn tay bị nắm cứ lặng lẽ nóng lên.
Nhưng đã qua rất lâu, mà tay Ngu tiên sinh vẫn lạnh băng, dưới pháo hoa rợp trời, cậu đang cầm tay một người không thấy mặt.
*
Hôm sau, ngày đầu của năm mới.
Nhân dịp công ty được nghỉ, mọi người tranh thủ dọn dẹp tân trang lại tiệm sửa chữa, bầy mèo nhỏ vẫn luôn cần cù giám sát trong công xưởng đang liếm sạch bộ lông dính tro của mình, sang năm mới chúng cũng là những chú mèo sạch sẽ.
Lý Trạch thì đang làm quen với cánh tay phải mới, gian nan thử cầm tuốc nơ vít trên bàn, cậu ta tiện hỏi: "Tết nhất sao em gái cậu chưa về?"
Hạ Giản đang sửa điện thoại cho chủ quán bán đồ ăn sáng đối diện, cúi đầu đáp: "Con bé bận học quá, vé tàu về nhà lại đắt, bình thường cũng không nỡ về."
Lý Trạch lấy làm lạ, thường vẫn có ưu đãi vé tàu cho sinh viên về thăm quê, về lý thuyết sẽ không đắt, vậy mà cậu ta chưa từng thấy em gái Hạ Giản trở lại Biên thành.
Chưa một lần nào cả.
Tuy nhiên cậu ta cũng không đào sâu vào chuyện nhà người khác.
Mèo Mun vác một bọc đồ ăn to sụ mua về từ chợ: "Hôm nay đông khiếp, chen chúc gần chết meo."
Ngay cả anh Miêu to cao lực lưỡng cũng phải than đông, xem ra là đông thật, Hạ Giản nhận đồ ăn trong tay Mèo Mun vào bếp nấu cơm, nơi này ngoài cậu ta ra chẳng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150958/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.