Sau khi đọc được tin nhắn, Tạ Kiều bỗng đặt điện thoại xuống, bước vào phòng ngủ.
Cậu lấy một chiếc hộp được làm thủ công theo lối đơn giản từ tận cùng tủ quần áo, ngoài hộp còn được thắt nơ lụa trắng bóc.
Cậu giơ chiếc hộp lên giữa không trung: "Ngu tiên sinh, tặng anh đó."
Cậu là một con thỏ tai cụp không thích rủi ro, thế nên tiền vất vả kiếm được sau khi tốt nghiệp đều được gửi ngân hàng hết, trong nhà chẳng có đồ vật gì đáng giá.
Trong mắt Tạ Kiều, thứ quý nhất của cậu chính là khăn lông thỏ trong chiếc hộp này, khăn quàng cổ được làm từ lông thỏ rụng xuống của cậu, phải mất công sưu tầm từng sợi từng sợi một.
[bạn đời của bạn tặng bạn một chiếc khăn quàng màu trắng]
[cậu ấy có vẻ thấp thỏm cúi đầu, hình như lo lắng không biết bạn có thích không]
[bạn có muốn nhận món quà của cậu ấy không?]
Ngu Hàn Sinh cau mày, hỏi.
- ---- sao lại đưa tôi?
Tạ Kiều hồi hộp trả lời: "Ngu tiên sinh đối xử với em rất tốt, em cũng muốn tặng cho Ngu tiên sinh thứ tốt nhất mình có."
Rồi đầu cậu cứ từ từ thấp xuống.
"Chiếc khăn lông thỏ này là thứ tốt nhất hiện giờ em có rồi, vốn là để đưa cho bạn đời của mình, nếu anh không thích thì em sẽ..."
Lời còn chưa dứt, chiếc hộp trong tay Tạ Kiều đã biến mất tiêu.
Ngoài màn hình.
Nhìn chiếc khăn lông thỏ trắng phau trong kho vật phẩm, Ngu Hàn Sinh cụp mắt, băng giá trên khuôn mặt tan đi mấy phần, rồi hắn lại nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150940/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.