Mộ Hiểu Yên trở về biệt thự Mộ gia, trong lòng luôn lo lắng về những suy nghĩ tiêu cực bây giờ đang hiện lên trước mắt
_Tại sao không có người canh gác trước cửa lúc mình ở bệnh viện? Tại sao chú Vương không ở cạnh mình? Chú ấy chẳng phải lúc nào cũng giữ chặt mình mà....hay là tất cả bọ họ đang bận xử lý xác người? Bắt người nào đó xấu số cướp thận rồi ghép cho mình, che giấu cái xác không phải là chuyện dễ....
Cô ôm đầu ngồi trên xe buýt bần thần, ánh mắt đảo liên tục nhìn dòng người ngoài phố, qua khung cửa sổ lất phất mưa cô hoảng sợ khi nghĩ đến những điều kinh dị
_Chú ấy giết người vì mình? Lấy thận cho mình...tay nhuộm máu tanh tưởi, người chết oan ức...tại sao...tại sao chú Vương cứ phải tàn nhẫn...chú ấy bắt cóc mình từ bé nhưng đã nuôi dưỡng mình khôn lớn, chuyện này dù gì cũng xem như có thể khép lại, cũng không hẳn đã hại gia đình mình, cũng đã từng không nhẫn tâm để mình và Thụy Vũ lấy nhau sẽ loạn luân...vậy tại sao lại giết người cướp nội tạng?
Mộ Hiểu Yên cố gắng tìm chút hy vọng nhỏ nhoi về lòng tốt mà cô luôn nghĩ về hắn, tất cả rốt cuộc không thể cố gắng được nữa, cứ nhìn xuống cơ thể mình và nghĩ đến quả thận vừa được ghép là cô rùng mình vừa sợ vừa kích động, cô cố an ủi bản thân để không mang hận thù nhưng tất cả trước mắt chỉ thấy toàn máu là máu
_Chú Vương...chú đâu rồi?
Cô mở mạnh cánh cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-yeu/3319884/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.