Ánh chiều tà buồn tẻ buông xuống, những ánh sáng yếu ớt cuối cùng sắp tắt hẳn để nhường chỗ cho màn đêm đen tối, Mộ Hiểu Yên vẫn ở mãi trong khách sạn nơi diễn ra lễ cưới, cô lặng lẽ như bóng ma đứng nép một góc từ trên lầu cao nhìn xuống đại sảnh hoang vắng không còn người qua lại, chỉ có vài người đang thu dọn mớ hỗn độn của tiệc cưới không thành, cô đã đứng ở đây rất lâu cả thân người như chôn chân một chỗ không còn biết phương hướng để thoát ra
_Cạch!
Nghe tiếng mở cửa vọng lại cô biết người đến tìm cô chỉ có thể là Mộ Hàn Vương, người đã gây cho cô vết thương lòng quá lớn, hắn cướp mất những năm tháng tuổi thơ bên gia đình của cô và cướp luôn cả cuộc đời cô nhưng lại trao cho cô một tuổi thơ và cả quá trình trưởng thành ở Mộ gia, làm cô tin tưởng kẻ thù chính là người thân để giờ đây cô muốn hận cũng không xong, muốn cự tuyệt cũng không đành, không thể nào nói một câu sẽ cắt đứt mà rời bỏ, vì bản thân cô từ bé đến lớn đều nhờ có Mộ gia mới có thể lớn lên từng ngày, những kỷ niệm hạnh phúc đều không dễ dàng mà quên đi
_Bụp!!
Cô với lấy con dao nhỏ gọt hoa quả ở trên bàn giấu vào bộ váy cưới lem luốt, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nó, trong cơn tức giận chỉ muốn đâm chết người đối diện nhưng những hồi ức của tuổi thơ bên hắn lại ghì chặt cô không được làm vậy, mi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-yeu/2787661/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.