Chương trước
Chương sau
_Cứu tôi với!

Mộ Hiểu Yên thét lớn khi nhận ra mình đang bị rơi xuống phía dưới, cô cảm giác nơi mình đang nằm có vật tác động mạnh nên cô mới bị rơi xuống

_Tiểu Yên!

Mộ Hàn Vương vừa leo lên được trên đỉnh núi rác khổng lồ cũng là lúc hắn nhìn thấy bao bố to rơi xuống đất, độ cao này rơi xuống phía dưới trúng vào bãi sắt vụn hay mảnh thủy tinh đều có thể chết tươi tại chỗ, bao bố to rơi xuống cùng tiếng thét kinh hoàng hắn có lao đến cũng không túm được bao bố đó nữa, chỉ còn nhìn thấy bao bố bị càng xúc của xe cẩu xúc lên cao rồi hất ngược trở lại vị trí trên núi rác

_Tiểu Yên!

Trong lòng hắn bị thêu đốt bởi ngọn lửa nóng rát, từng cảm xúc đau nhói lan truyền mà chưa bao giờ hắn vì ai lại sốt sắn lo lắng như vậy, hắn dùng tất cả sự tức giận để mở nút thắc cực chắc trên miệng bao bố, bàn tay rướm máu xé rách bao bố quá thô rát

_Chú Vương?

Mộ Hiểu Yên cảm giác như mình đang mơ hồ khi nghe thấy giọng nói của hắn, nghe được hơi thở nóng giận từ hắn, cô cựa quậy trong bao bố muốn thoát ra. Bên ngoài hắn đang đấu tranh với chính mình khi mà ánh mắt rất sợ nhìn thấy càng xe cẩu đang cố ý lấn đến muốn xúc cả hai người hất đi một lần nữa, mọi chuyện đã được tính toán và sắp xếp cho nên tài xế lái xe cẩu mất nhân tính cứ lấn tới điều khiển xe

_Tiểu Yên, mau về nhà đi

Khi mà bao bố được mở ra tim hắn như chậm đi một nhịp vì cô, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc vẫn bình yên ở trước mặt, từ bé đến lớn hắn chưa bao giờ rời xa cô, cũng chưa bao giờ để cô rơi vào tình huống nguy hiểm, cảm giác lúc này không đơn giản chỉ là vì nuôi dưỡng cô từ bé mà thương yêu nuông chiều, trong lòng hắn thực chất biết rõ cảm xúc này là gì nhưng vẫn không cho bản thân được mềm yếu thừa nhận

_Không...chú Vương

Hắn dặn dò cô lần cuối trước khi càng xe cẩu xúc đến, hắn kéo tay cô về phía sau mình để người mà xe cẩu xúc đi là hắn chứ không phải cô, vì trong hoàn cảnh này nếu chậm trễ thì một là bị rác nhấn chìm, hai là bị xe cẩu xúc đi, nên hắn đành phải kéo mạnh cô về phía sau làm cho cô ngã xuống phía trũng hơn trên núi rác, từ độ cao vừa phải cô có thể leo xuống và trở về nhà bình an



Nhưng tên lái xe cẩu thì không buông tha cô dễ dàng, khi hắn nhìn thấy Mộ Hàn Vương đang ở trong vị trí càng xúc thì anh ta điều khiển cho càng xúc đến vị trí của Mộ Hiểu Yên để nhấn cô lún sâu vào hố rác to

_Phằng!!!

Mộ Hàn Vương điên tiết rút súng bắn về phía người lái làm vỡ kính xe, nhưng do xe cẩu to lớn nên một viên đạn không ăn thua gì, càng xe cẩu vẫn cố tình đẩy tới hất cô vùi vào núi rác để lắp lại

Tên tài xế điều kiển tua xúc thả lỏng để Mộ Hàn Vương rơi xuống đất sau đó tên tài xế gạt cần điều khiển tua xúc gom lấy mớ rác có cô đang bị chôn vùi trong đó đưa đi

_Đứng lại!

Hắn tức giận gầm gừ như mãnh hổ, tay cầm súng điên tiết bắn về phía tên tài xế điều kiển xe cẩu, ở dưới mặt đất tầm nhắm đếm xe cẩu sẽ chính xác hơn, viên đạn ghim vào mắt trái tên đó làm anh ta đau đớn khó điều khiển xe, máu đã đổ rất nhiều nhưng tên đó vẫn cố gắng gượng lái xe bỏ đi, mang theo cả cô bị vùi trong đống rác to

Hắn nhìn theo chiếc xe cẩu đang di chuyển về phía khác bỏ đi, tốc độ của xe cẩu thì không thể đi nhanh vì thế Đường Thụy Vi đã sắp xếp sẵn một hàng rào bằng rác chất cao chắn ngang lối mà xe cẩu rời đi để nếu có người cứu cô cũng sẽ bị mất phương hướng

_ Đường đuổi theo bị chặn rồi, bãi rác này dẫn ra đâu đây?

Ánh mắt hắn nhìn khắp nơi tìm điểm cuối cùng mà xe cẩu sẽ đi qua để đổ rác

_Cách hàng cây rậm rạp kia là đường ray xe lửa

Mộ Hàn Vương xác định lại phương hướng lần nữa, hắn nhận ra xe cẩu chỉ còn một con đường duy nhất là đi đến bãi đất ở đường ray xe lửa, vì chỗ đó vừa nguy hiểm vừa hẻo lánh, rất tiện để hại người khác mất mạng mà còn dễ ngụy trang đó là tai nạn.



Hắn chạy nhanh đến đường ray xe lửa đúng lúc xe cẩu đang cố tình đổ đống rác lớn ra đường ray xe lửa

_Tingggg...tinggggg

_A....

Mộ Hiểu Yên thét lên thất thanh khi nhìn thấy xe lửa lao đến, giờ phút này tinh thần bấn loạn hai chân run rẩy không nhấc lên nổi cô chỉ còn biết thét lên sau đó đoán được là xe lửa sẽ cán mình nát thân

_Huỵt

Một lực mạnh ôm lấy cô ngã nhào về phía bãi cỏ, may mắn cô không sao chỉ biết cô bình an nằm trong ngực hắn, rốt cuộc hắn cũng đến vẫn chỉ có hắn là người bảo vệ cô lúc cô gặp nguy hiểm

_Chú Vương?

Mộ Hiểu Yên run rẩy gào lên sau đó ngất liền tại chỗ khi nhìn thấy bàn tay của hắn bị kẹt ở đường ray, máu từ lớp da bị lột lên một mảng lớn búng vào mặt cô, từng lớp thịt lồi ra bên ngoài, máu nhuộm cả một khóm cỏ xanh, cô nhìn cảnh tượng kinh hãi đó nên đã ngất xỉu

_Đường Thụy Vi, con gây chuyện lớn rồi mau gọi xe cứu thương

Trên bờ cỏ bố mẹ của Đường Thụy Vi khi nghe tin con gái gây chuyện cũng tức tốc chạy đến nào ngờ cớ sự đã xảy ra, bọn họ đau đầu không biết tính sao vì vừa rồi hôn lễ bị hủy, bây giờ con gái rượu lại gây chuyện thế này

_Bố mẹ à, người con muốn nhắm tới đâu phải là Vương ca, anh ấy là ý trung nhân của con mà....

Đường Thụy Vi không nhận mình sai, cô ta đau lòng nhìn người trong mộng vì che chở cho người con gái khác mà bị thương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.