Chương trước
Chương sau
- Nàng cũng biết rằng, chỉ cần thảo nguyên được thống nhất, thì mũi đao nhất định sẽ hướng về Trung Nguyên, hàng trăm nghìn năm qua đều như vậy rồi. Có lẽ trong thời gian nàng làm vương gia, nàng sẽ không làm vậy nhưng nàng có thể bảm đảm được rằng đại vương đời kế tiếp của Đóa Nhan Tam Vệ sẽ không làm như vậy? Đại Minh đối với bộ tộc của nàng, đối với bộ tộc Ngõa Lạt, thậm chí là bộ tộc Thát Đát đều không có địch ý, tất cả những gì chúng ta làm đơn giản chỉ là đề phòng tương lai sẽ xuất hiện một kẻ thù lớn mạnh, đến cướp đoạt lãnh thổ của chúng ta mà thôi.
- Nhưng dựa vào vũ lực hiện tại của Đại Minh, dựa vào hỏa khí hùng mạnh mà Quốc công vừa mới thể hiện, còn có ai dám có ý nghĩa uy hiếp giang sơn của người Hán nữa?
- Người không nhìn xa, tất có lo gần, huống chi, hỏa khí của chúng ta chỉ có lợi cho việc phòng thủ, còn bất lợi với việc tấn công, không thể lúc nào cũng bị động phòng thủ, trên đời này chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc chứ làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng tặc? Huống hồ, chúng ta làm như vậy, tất cả cũng là vì hòa bình, yên ổn của đại thảo nguyên.
Dương Lăng đĩnh đạc nói:
- Bây giờ, bộ tộc Ngõa Lạt vô cùng kính cẩn nghe theo Đại Minh, đương nhiên chúng ta không thể nào phát binh chinh phạt một bộ tộc đã thần phục Đại Minh, nếu như bọn họ cứ định cư ở một góc tây bắc lâu dài, rồi dân số tăng lên, vùng thảo nguyên cằn cỗi đó sẽ không thể nào nuôi sống được bọn họ, tất nhiên là họ phải phát triển mở rộng về phía đông, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chiến tranh với bộ tộc của nàng.
- Còn bộ tộc của nàng, vùng thảo nguyên bao la rộng lớn, với thế lực hiện tại của nàng thì không thể nào thâu tóm hết được, không thể nào nắm giữ toàn bộ địa bản của người Thát Đát trong lòng bàn tay được, kết quả của cưỡng chế chiếm cứ chính là tạo nên một cuộc chiến tranh kéo dài không dứt, binh lực phân tán. Đối với bất cứ một phần lãnh thổ nào, nàng cũng sẽ không thể nào nắm chắc được trong tay, kết quả về cơ bản là không ổn định, sớm muộn gì thì cũng sẽ bị người khác đuổi đi lần nữa.
- Nàng đừng quên, bộ tộc Thát Đát và Ngõa Lạt đều là lần lượt từng là quân và thần, thống trị thảo nguyên này đã được hơn 100 năm rồi, còn bộ tộc của nàng vẫn cứ chiếm cứ lấy phía đông, tầm ảnh hưởng của bộ tộc nàng đối với mục dân người Thát Đát thì còn kém xa người Ngõa Lạt, nóng lòng thì không thể ăn được đậu phụ nóng, kết quả của sự quá nóng vội chính là việc sắp thành lại bại!
Ngân Kỳ lườm hắn một cái, căm giận đáp lại:
- Nói cho cùng thì kết quả chẳng phải cũng là giống nhau hay sao?
- Không giống, nàng còn chưa biết ta sẽ cho hắn cái gì, và muốn thứ gì của hắn mà. Hơn nữa, nàng càng không thể biết được ta sẽ muốn thứ gì của nàng và cho nàng thứ gì.
Dương Lăng trầm tĩnh đáp lại.
Hai mắt của Ngân Kỳ chợt sáng lên và nói:
- Hả? Vậy thì ta phải rửa tai mà lắng nghe thôi, mời Quốc công!
Dương Lăng nhắm mắt trầm tư một lúc rồi nói:
- Ta đã suy nghĩ rất cẩn thận về yêu cầu của người Ngõa Lạt, thực ra thì địa bàn của họ cũng đã rộng lớn lắm rồi, phía tây thì đến Thiếp Lương Cổ Tích ( hiện tại là vùng Krasnoyarsk Krai của Nga) còn nếu như so về độ màu mỡ, phì nhiêu thì đích thực không thể nào sánh với hai phần lãnh thổ mà bọn họ đang nhăm nhe.
Phần lãnh địa rộng lớn đó thực ra là một vùng đất đai vô cùng màu mỡ và phì nhiêu, thích hợp để gieo trồng lúa mạch, lúa mì. Hiện tại nếu chỉ dựa vào phương thức du mục nguyên thủy của người Ngõa Lạt thì đương nhiên là không thể nuôi sống họ rồi, do đó họ coi phần lãnh thổ đó là cằn cỗi.
Dương Lăng nói tiếp:
- Bộ tộc của nàng không thể nào nuốt hết được cả thảo nguyên rộng lớn này, hơn nữa những bộ tộc kia, chúng ta không thể nào để bọn họ tùy ý chém giết lẫn nhau, rồi tất cả đều rơi vào cảnh rối ren hỗn loạn. Chuyện này giao cho người Ngõa Lạt đi quản lý, có thể giúp thảo nguyên tạm thời yên ổn. Nhưng vùng thảo nguyên này cũng không thể cho không bọn họ được, trận chiến này Đại Minh đã bỏ ra không ít công sức, chúng ta cũng sẽ yêu cầu bọn họ giao vùng Ba Nhi Tư Khoát Sơn và Kim Sơn cho Đại Minh, coi như là quà trao đổi vậy.
Ngân Kỳ có chút bất bình phẫn uất, xem ngữ khí của Dương lăng cứ như là toàn bộ thảo nguyên này chính là vườn rau xanh trong nhà của hắn vậy, chỗ này trồng hành, chỗ kia trồng tỏi, tất cả đều do hắn quyết định. Nhưng với thế lực của nàng, vốn chỉ là ba vệ sở của Liêu Đông, căn bản là chưa từng đặt chân quá thảo nguyên rộng lớn này. Mà cả thảo nguyên này rộng lớn như thế nào thì nàng khó mà tưởng tượng được, hơn nữa về cảm tính, hiện tại cũng chỉ có thể coi thảo nguyên này là một chiến lợi phẩm của nàng, hơn nữa ngay từ đầu, đối với thảo nguyên này, nó đã không có khái niệm lãnh địa thuộc về nàng, đây đúng là một chuyện khó mà chấp nhận được.
Có thể nói là, 1/10 của thảo nguyên rộng lớn này đem chia cho nàng thì chúng đều là một phần đất lớn khiến cho người khác phải lóa mắt. Chỉ là về phương diện tình cảm, thì nàng sẽ có cảm giác như bị người khác lợi dụng, cho nên điều này đúng là có chút khó chấp nhận.
Dương Lăng muốn chiếm lấy vùng đất dãy núi Ba Nhi Tư Khoát Sơn và Kim Sơn của người Ngõa Lạt làm vật trao đổi, như vậy lãnh thổ của người Ngõa Lạt, trên thực tế sẽ không còn rộng lớn như vậy, chỉ có thể tới gần lãnh thổ của Đại Minh, di chuyển từ phía tây sang phía đông được một chút, và tiếp giáp với vùng đất mà Đóa Nhan Tam Vệ đang muốn chiếm lĩnh, như vậy thì tác dụng tự cân bằng lẫn nhau sẽ phát huy một cách triệt để hơn.
Ba Nhi Tư Khoát Sơn, Kim Sơn …. Ngân Kỳ đột nhiên hiểu ra vấn đề, từ trước đến nay Đại Minh luôn cùng với Cáp Mật Vương tranh giành vùng quan ải Cáp Mật Vệ trọng yếu của Tây Vực, bởi vì lý do địa lợi nên Đại Minh không chiếm được ưu thế, cứ mãi lao sư viễn chinh, liên tục chiến liên tục bại, hiện tại thì Cáp Mật Vệ đã thuộc về Cáp Mật Vương.
Nếu như Đại Minh chiếm cứ được dãy núi Ba Nhi Tư Khoát Sơn và Kim Sơn, vậy thì về mặt quân sự, nơi đó sẽ hình thành nên một cục diện tầng tầng lớp lớp bao vây nhốt chặt Cáp Mật ở bên trong, tác dụng khu vực trọng yếu của Cáp Mật từ đó mà sẽ bị mất đi. Chính vì vậy mà nơi đây không chỉ trở thành miếng thịt mỡ béo ngậy mà Đại Minh dễ dàng có được, thậm chí Đại Minh nếu như muốn phát binh tiến về 36 nước Tây Vực kia thì cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Ngân kỳ thầm nghĩ mà kinh hãi: “Miệng của hắn lớn thật!”, rồi lại quay sang nhìn Dương Lăng đang cười hì hì. Chỉ nhìn cái bộ dạng hòa khí của hắn là trong lòng của Ngân Kỳ liền cho rằng hắn không khác gì một một con ác ma ăn tươi nuốt sống. Nghĩ vậy, theo bản năng nàng thu người lại hỏi:
- Vậy thì những phần lãnh địa còn lại hãy để Đóa Nhan Vệ của chúng tôi đến tiếp nhận?
Dương Lăng bình thản nhìn nàng một hồi rồi hỏi:
- Hiện tại nếu như nàng tiếp nhận những phần lãnh thổ đó, nàng có đủ lương thực để phân phát cho người của những bộ lạc thần phục nàng, để họ có thể bình an qua được mùa đông năm nay không? Thành trì của nàng ở đây, ở trong sở vệ của Đại Minh khu vực Liêu Đông, nàng ở đây, với khoảng cách địa lý xa như vậy, có thể nói là trời cao Hoàng đế ở xa, nàng có bảo đảm được rằng nàng có thể nắm chắc cả thảo nguyên rộng lớn này ở trong tay của nàng được hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.