Mỗi một đội xung phong bị tên và lao đánh đến không còn hình dạng gì đều lúng túng phát hiện tiền phương của bọn họ là phương trận của kẻ địch, mà trái phải thậm chí là phía sau cũng là phương trận của kẻ địch. Kẻ địch ngay phía trước phi nước đại, gần như là dùng tốc độ điên cuồng mà xông đến, giơ cao mâu kích, múa may đao kiếm, gầm thét ra như mãnh hổ mà lao mạnh về phía bọn họ.
Mà Bạch Y Quân tiến vào hai bên trái phải vừa thúc ngựa tiến lên, vừa tiêu diệt chiến sĩ xuất kích tán loạn phía ngoài trận doanh bọn họ, giống như máy bào bào mòn ván gỗ vậy, gọt mỏng bọn họ từng lớp từng lớp.
Trên đại mạc song phương thúc ngựa xung phong qua lại, liều mạng chém giết, máu tươi phun ra, rơi xuống thành bùn. Hồng Nương Tử cuộn sóng tiến lên, xem mỗi chiến đội cái đục xông lên chém giết của Bá Nhan là từng viên đá một, thủy triều mãnh liệt, vay quanh bọn họ trong một vùng đại dương mênh mông…
Đại chiến chấm dứt đã là thời gian nửa đêm. Trên đại mạc, ánh trăng thê lương lạnh lẽo chiếu lên vô số cỗ thi thể, chiến mã bị thương nằm quỳ trên mặt đất phát ra tiếng hí vang rên rỉ nức nở, không biết từ khi nào thì một chiến sĩ sẽ bò lên tỉnh lại từ trong đống xác chết, giống như cương thi khập khiễng khó khăng đi lại một thời gian, sau đó lại thình thịch một tiếng mà ngã xuống đất, cũng không biết là đã đứt hơi hay là kiệt sức ngã xuống.
Trận đầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738473/chuong-461-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.