Các tướng lĩnh Phúc Dư Vệ vừa nghe thì tin thần lập tức chấn động:
- Còn có hi vọng. Tiểu nha đầu Ngân Kỳ kia không biết nặng nhẹ, vì muốn áp chế đại thủ lĩnh Bạch Âm mà không tiếc nhảy múa cùng sói. Chỉ cần Phúc Dư Vệ đối kháng lại cờ hiệu của Bạch Y Quân thì chắc chắn có thể lấy được sự ủng hộ của quân đội Đại Minh. Nếu là vậy, nói không chừng còn có sức để đánh một trận.
Nãi Nhân Đài cười ha ha nói:
- Nữ vương đương nhiên sẽ suy xét đến điểm này, nhưng xin chư vị đại nhân suy nghĩ một chút. Đóa Nhan Tam Vệ cùng với cường viện cường minh ngăn cản sự xâm phạm của mãnh hổ Bá Nhan Mãnh Khả có lợi cho Đại Minh, hay là để họ trở thành một cường địch, tạo nên sự uy hiếp bất cứ lúc nào đối với Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta, thậm chí đối với Vệ Sở của Đại Minh thì có lợi cho Đại Minh hơn?
Y đảo đôi mắt hổ, ngạo nghễ nói:
- Nữ vương đã được Đại Minh cho phép, chỉ cần sau này trói buộc được Bạch Y Quân không xâm chiếm cương thổ Đại Minh thì Đại Minh sẽ không truy cứu chuyện song phương kết minh chống lại Bá Nhan. Chư vị còn gì muốn nói nữa không?
Đại sảnh nghị sự lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm Nãi Nhân Đài tục tằn sang sảng cất cao giọng nói:
- Chư vị thống soái đại nhân, Bạch Âm dã tâm bừng bừng, mưu đồ ngôi vị nữ vương, thậm chí câu kết với tử địch Bá Nhan, lúc này đã tự tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738462/chuong-459-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.