Bầu trời như cao và trong xanh hơn, không gian bao lao, thảo nguyên mênh mông rộng lớn chạy xa tít đến tận chân trời. Trên cao những đám mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi, trông chúng thật thuần khiết, dường như còn cách mặt đất rất gần, dường như ta chỉ cần đứng trên một sườn đất cao 20-30 trượng là có thể chạm tay vào những đám mây trắng tinh khiết như tuyết kia. Những bóng mây chiếu xuống thảo nguyên với độ đậm nhạt khác nhau sẽ khiến cho màu sắc của đồng cỏ biến đổi kỳ ảo, lúc đậm lúc nhạt. Từng bầy dê cừu đứng rải rác khắp thảo nguyên. Từ trước đến giờ Dương Lăng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một lễ hội long trọng trang nghiêm như Naadam lại được tổ chức ở một thảo nguyên rộng lớn, tự do và phóng khoáng như thế này. Không có người đi chia vạch phân đường, ngăn cách các khu thi đấu, những người mục dân sống tự do thoải mái thành từng nhóm trên thảo nguyên, chỉ có các đại thân hào lãnh chúa mới được định rõ khu vực riêng biệt của bản thân, xây dựng đại trướng màu trắng, bên ngoài treo đầy những lá cờ đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, họ ngồi trong đại trướng lồng lộng gió trời, thưởng thức sữa đậu phụ, váng sữa và rượu sữa ngựa. Đám người Dương Lăng cũng có một đại trướng riêng cho mình, để tránh sự chú ý của người khác, vì an toàn Dương Lăng cũng đã cải trang. Hắn thay một bộ trang phục của người Hán thường mặc khi ở quan ngoại, trên mép gắn thêm một chòm râu giả hình râu cá trê, khiến cho hắn trong nháy mắt trở thành một người đàn ông trung niên khoảng 50-60 tuổi, điềm đạm, chín chắn. Nhưng bù lại dung mạo của hắn vẫn rất anh tuấn, dường như trông hắn lúc này càng trở nên phong độ và nam tính hơn. Dương Lăng của bây giờ vừa anh tuấn thoát tục lại vừa có được sức hút của một người đàn ông trưởng thành. Thành Khởi Vận thấy vậy thì mừng rỡ không thôi. Hồng Nương Tử cũng đã dựng riêng cho mình một chiếc lều vải ở phía trước mặt của Dương Lăng. Vì an toàn, sau khi đến đây hai bên đã không có bất cứ liên lạc gì với nhau. Khoảng cách của hai bên tương đối xa nên đến cái bóng của lều vải của đối phương cũng không thể nào nhìn thấy, nhưng trong lòng Thôi Oanh Nhi biết rằng Dương Lăng chính là đang ở đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái và yên tâm hơn. Thực ra mấy ngày hôm nay khi không có Dương Lăng ở bên cạnh, Thôi Oanh Nhi chinh chiến chém giết, không thua kém nam nhi nhưng cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy hắn thì tự nhiên bản thân lại sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm, ỷ lại vào nam nhân. Thực ra thì Thành Khởi Vận cũng không phải là không như thế, nàng rất thích dung mạo trưởng thành, chín chắn của Dương Lăng, không phải là xuất phát từ tâm lý ỷ lại từ tận đáy lòng của một nữ nhi thì là gì đây. Mỗi lần tổ chức lễ hội Naadam, tất cả mục dân trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều đến tham gia. Lần này nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ kén chồng, thì càng thu hút được anh hào bốn phương. Bởi vì cuộc so tài của lễ hội Naadam không giới hạn dân tộc, ngay cả Kiến Châu Nữ Chân, Hải Tây Nữ Chân cũng có hảo hán song tuyệt cưỡi ngựa bắn cung cũng tới tham gia, và mong muốn tìm vận may. Người được cung kính mới đến từ phương xa – Phật sống dẫn theo những Lạt Ma đứng trên đài cao trước đại trướng của Đóa Nhan nữ vương dâng hương đốt đèn, tụng kinh niệm phật, khẩn cầu thần linh phù hộ, diệt trừ tai họa bệnh tật. Nghi lễ được thực hiện trong một thời gian dài nhưng tất cả mục dân và binh lính đều rất cung kính và tôn nghiêm, cả thảo nguyên bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường. Những lá cờ được treo trên đỉnh của đài cao bay phấp phới trong thứ gió tự do, khoáng đạt của thảo nguyên, phát tra những tiếng phần phật. Luyện Chỉ Huy cũng được vinh dự ngồi trong đại trướng của nữ vương, mặc dù chức vị của y không xứng đáng được ngồi dùng bữa với vương gia được Hoàng đế Đại Minh khâm phong, nhưng dù sao thì y cũng là đại diện cho thiên triều thượng quốc, lại là người được đại nhân Đô ty đô chỉ huy sứ Nô Nhi Can phái đến, cho nên lão và Thái Ninh Vệ A Cổ Đạt Mộc, Phúc Dư Vệ Bạch Âm đều được ngồi trên, những thứ tự tiếp theo là tướng lĩnh quan trọng của các địa phương. - A Cổ Đạt Mộc, nghe nói cháu của ngài Bố Hòa cũng đến tham gia cuộc thi này? Bạch Âm hai tay vịn vào đầu gối, cười cười và hỏi. - Đúng vậy! Ta đã được chứng kiến sự trưởng thành của Ngân Kỳ, và Ngân Kỳ không những là một cô gái tốt mà còn là nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ của chúng tôi, chỉ có vị anh hùng tài giỏi và xuất chúng nhất của thảo nguyên chúng tôi mới xứng đôi với người. Bố Hòa là đệ nhất anh hùng về cưỡi ngựa bắn cung và đấu vật của Thái Ninh Vệ chúng tôi. Ha ha! Tô Hách Ba Lỗ chưa chức đã có thể thắng được nó! Bạch Âm bình thản cười cười đáp lại: - Anh hùng không thể là cứ dùng lời nói ma được, cái chính là phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Bố Hòa nếu như chiến thắng được Tô Hách Ba Lỗ, thì Bạch Âm ta sẽ là dành cho cậu ta những lời chúng phúc tốt đẹp và chân thành nhất! - Ha ha ha ha! Vậy thì, ngay bây giờ và ngay tại đây, ta phải cảm ơn ngài rồi! Mặc dù mái tóc đã hoa râm như sức khỏe của A Cổ Đạt Mộc vẫn còn rất tráng kiện, lão vuốt ve chòm râu, không hề khách khí mà nhận lấy lời chúc phúc của Bạch Âm. Còn Bạch Âm thì cứng họng, không nói được thêm câu gì chỉ biết cười lạnh, rồi quay đầu đi. Luyện Chỉ Huy ngồi ở bên cạnh, thản nhiên ngồi xem hai người kia đấu khẩu gay gắt với nhau, y quay đầu lại như kiểu không biết gì hết, vừa bưng chén trà sữa lên nhấp nháp vừa đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Nghi thức dài dòng kia cuối cùng cũng đã kết thúc, những mục dân và binh lính các bộ tộc đứng bao vây quanh khu vực đài cao đều thành kính quỳ xuống đất và thành tâm cầu nguyện. Thủ lĩnh các bộ lạc cũng kết thúc cuộc nói chuyện, từng người từng người chắp hai tay lại, lặng yên cầu nguyện điều gì đó, có lẽ đó cũng là những lời chúc phúc và cầu nguyện. Phật sống từ trên đài cao bước xuống, Lạt Ma mặc áo cà sa đỏ thẫm giơ cao những chiếc tù và dài. Trong tiếng kèn đinh tai nhức óc, họ được Ngân Kỳ cùng các thủ lĩnh của các bộ lạc nghênh đón vào trong đại trướng, ngồi vào hàng ghế trên và tôn kính dâng lên cho y chiếc khăn Ha-da và bơ trà. Ngay sau đó, Ngân Kỳ cầm chắc lấy thanh đoản kiếm bước lên đài cao. Thanh kiếm đó chính là lễ vật trao đổi của nàng và Thôi Oanh Nhi. Thanh kiếm này rất thích hợp với nữ nhi hơn nữa lại vô cùng sắc nhọn cho nên nó đã trở thành bảo kiếm được Ngân Kỳ đeo bên người. Giọng nói của Ngân Kỳ mặc dù rấy trong trẻo nhưng trên thực tế những người có thể nghe được những lời nàng nói chỉ có những người đứng gần đài cao, nhưng những mục dân năm này cũng đến tha dự lễ hội Naadam cho nên họ nghe nhiều nên thuộc. Nhưng chuyện mà họ quan tâm nhất, chú ý nhất chính là nữ vương sẽ kén chồng ngay trong lễ hội Naadam. Hơn nữa, bây giờ chuyện này đã được Ngân Kỳ đích thân xác nhận, khiến cho tất cả mục dân đều nhanh chóng đến đây, toàn bộ sân đấu đồng thời vang lên những tiếng hoan hô. Trong những tiếng nói cười, những âm thanh trong trẻo, lễ hội Naadam bắt đầu. Môn thi đấu đầy tiên chính là đua ngựa. Người Mông Cổ là dân tộc sống trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa chính là một kỹ năng sống, kỹ năng chiến đầu được họ coi trọng nhất, nó cũng giống như chuyện người Hán coi trọng kỳ thi bát cổ, tiến khoa cử. Một người đàn ông giỏi thuần phục ngựa, đưa ngựa, bắn tên, đấu vật mới chính là anh hùng của thảo nguyên. Dương Lăng cho rằng cái được gọi là đua ngựa chính là một đám người ngồi trên lưng ngựa, khi có người ra lệnh, hét lên một tiếng thì tất cả phi ngựa về một địa điểm đã được định sẵn rồi lại quay về nơi xuất phát, người đầu tiên quay về đích chính là người dành chiến thắng, nhưng thật không ngờ đua ngựa còn phân ra thành ba môn thi nhỏ: cưỡi ngựa, điên mã và khoái mã, những nhân tài có đủ tư cách của mỗi môn thi mới có thể tham gia trận đấu thứ hai. Vị phật sống và đám Lạt Ma chỉ vì các hoạt động cúng bái tế này mà vất cả cả một buổi sáng, buổi chiều chỉ có một cuộ thi cưỡi ngựa. Vốn dĩ rất hứng khởi đứng ở bên ngoài đại trướng quang sát, nhưng Dương Lăng chỉ nhìn thấy hàng nghìn người cưỡi ngựa, trên thảo nguyên rộng lớn giống như một sân vắng, bước chầm chậm về phía trước, thực sự là quá buồn chán và tẻ nhạt. Vừa hay tối qua hắn vẫn chưa ngủ đủ giấc, cuộc thi này lại không có gì nguy hiểm, hắn ngáp một ái liền quay về đại trướng và ngủ. Bên ngoài, những người mục dân tham gia thi đấu vẫn vô cùng thận trọng bước vào. Dân tộc nào cũng có, độ tuổi nào cũng có, người nào người ấy ai ai cũng đều mặc một bộ áo choàng đẹp đẽ nhất, sạch sẽ nhất, lưng thắt chiếc dây lưng sặc sỡ, đầu thì quấn khăn, cưỡi con tuấn mã được tắm rửa sạch sẽ, lông bờm được chải chuốt mượt mà. Trước khi bắt đầu cuộc thi, những chướng ngại vật nho nhỏ được chuẩn bị từ trước sẽ được đưa vào một cách linh hoạt. Không cần đăng ký. Nơi đây cũng khôn có ban giám khảođảm nhận vai trò ghi danh, chỉ cần cưỡi vững con ngựa của mình đi đến vạch xuất phát như vậy đã được coi là thí sinh tham gia rồi. Ngoài ra, cuộc thi này cũng không có trọng tài, tất cả mục dân sẽ là trọng tài. Nếu như ai đó không khống chế được con ngựa của mình, bất cẩn làm đổ lá cờ cắm trên mặt đất, hàng rào nhỏ vậy thì căn bản là không cần có người phải chỉ điểm, thí sinh sẽ phải tự rút lui ra khỏi trận đấu. Bọn họ kính sợ thực lực nhưng cũng tôn trọng thực lực, không có bất kỳ ai dám dày mặt ở lại tiếp tục thi đấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]