Bạch Âm cười nhạt nói:
- Đương nhiên, nhưng chúng ta càng không thể quên, bộ tộc Ngõa Lạt từng rất ngạo mạn, hậu duệ của Thiên Thánh Khả Hãn tại sao lại rơi vào kết cục này? Là vì Diệc Tư Mã Nhân dẫn theo đại quân Ngõa Lạt các ngươi xâm lược và cướp bóc Ngột Lương Cáp tam vệ của chúng ta, nhưng lại bị người Thát Đát chặn đường lui của các ngươi, đánh cho các ngươi phải quăng mũ cởi giáp, hoảng sợ chạy một mạch về phía tây, từ đó không nổi dậy nữa.
Sau khi Diệc Tư Mã Nhân bị thiếu sư Thát Đát cởi hỏa xích bắn chết, các ngươi đã đại thương nguyên khí, buộc phải thần phục gia tộc Hoàng kim Hãn Đình. Bây giờ, là Hoa Đương vương gia của chúng ta ngăn cản Bá Nhan, làm nền móng của chúng lung lay, các ngươi mới có thể tích lũy lực lượng, ý định Đông sơn tái khởi.
Theo chúng ta thấy, Dương Anh là người dựa dẫm vào Bá Nhan, y là một người Hán, không có sự che chở của Bá Nhan, y dựa vào cái gì mà đứng vững được ở sông Oát Nan? Người Hán có câu: ‘Da không còn một cong lông’, chỉ cần Bá Nhan bị đánh hạ thì y tự nhiên cũng không đứng nổi nữa, chúng ta đã liên thủ thì phải làm thật bât ngờ, đánh cho Bá Nhan không kịp trở tay, sao lại phải đi đối phó với Dương Anh trước, một là tự tổn thương thực lực, hai là giúp Bá Nhan có thời gian chuẩn bị?
- Đối phó với Bá Nhan trước sao?
Mạnh Ân ngẩn ra, chậm rãi hớp một ngụm rượu, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738433/chuong-452-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.