-Tên đó thật biết chọn y phục mà, không chỉ hợp với mình, mà ngay cả kích cỡ cũng vừa vặn nữa. Trương Phù Bảo không nhịn được mà nghĩ đến: -Y phục lót bên trong, quần lótđều do chính tay hắn chọn. Hắnhắn từng sờ qua sao?
Vừa nghĩ đến đây, Trương Phù Bảo liền cảm thấy trên người mình giống như có một bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng lướt qua, ngực nha, đùi nha, ngay cả bờ mông đều nổi lên từng hạt từng hạt nhỏ li ti
Phù Bảo vừa nảy lòng xuân đi đến bên thùng tắm, thò đầu vào mặt nước mà ngắm nhìn dung nhan mình, một đóa hoa đào nổi lên mặt nước, đoan trang tỉ mỉđoan trangmày liễu cong cong, sóng mắt mông lung, chiếc mũi cao thẳng
Mắt sáng răng trắng, mày mỏng như khói, nhàn nhạt như họa, Bảo nhi luôn lười trang điểu chau chuốt, thậm chí ngay cả gương cũng không biết soi thế nào thảng thốt phát hiện, mặt mày khí sắc của mình rõ ràng là tướng động sao Hồng Loan, tiểu Phù Bảo ngây dại.
Mỹ nhân trong nước chập chờn trong gợn nước, dung nhan khẽ lay động, giống như một người khác vậy, đang mìm cười trong nước nhìnnàng!
Trương Đa Trọng nói với Dương Lăng và Chính Đức chuyện muốn cầu xin giúp đỡ. Hóa ra Trương Đa Trọng bình thường rảnh rỗi thường thích viết kịch mang đến câu lan cho nhóm con hát biểu diễn, có một vài khúc sau khi hoàn thiện mang ra biểu diễn rất được công chúng hoan nghênh, cho nên bây giờ ông ta đã trở thành biên kịch được một gánh hát đặc biệt mời viết kịch.
Lúc đó Giang Nam dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738413/chuong-446-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.