Một ông lão râu dài, đầu vấn khăn vải, thân mặc trường bào lam nhạt đang ghé vào bệ cửa sổ. Ông ta đang có chút hoảng hốt thất thố, nhìn thấy người bên dưới đang mắng ông ta khốn kiếp, lại liếc nhìn Phù Bảo, lại cho rằng là học sinh của thư viện Vạn Tùng, nhất thời dũng khí tăng lên, ông ta trừng mắt, mắng: -Đồ khốn kiếp, dám vô lễ với tiên sinh sao?
Hóa ra xưa nay Trương Phù Bảo đều mặc đạo bào, cho nên khi thay y phục thường ngày cũng hay chọn một bộ y phục trung tính mộc mạc để mặc. Hôm nay nàng mặc một bộ đạo phục, bộ đạo phục này hoàn toàn không phải là đạo bào, mà là một dạng Hán phục, có chút giống Đạo bào. Trương Phù Bảo không son phấn, gương mặt mộc mạc, tóc dài buộc lại, lúc này lại bị tạt nước, ướt đẫm thật sự giống một chàng trai trẻ tuấn tú.
Trương Phù Bảo vừa nghe ông lão bên trên vô lễ như vậy, chỉ tay hét lớn: -Lão già vô lý ngang ngược kia, lăn ra đây, bằng không bản cô nương san bằng thư viện Vạn Tùng của ông!
Câu nói kia thật sự là uy phong lẫm liệt, không hổ là từng trải giang hồ, cực kỳ có mùi lưu manh.
Ông lão kia vừa nghe thì vụt một tiếng rút về. Chính Đức Hoàng Đế vỗ tay khen ngợi nói: -Thật hay nha. Trẫmthật sự là hay nha, ta ủng hộ cô!
Trương Phù Bảo vừa nghe Hoàng đế lão gia cho nàng chỗ dựa thì không khỏi dương dương đắc ý thẳng thắt lưng, sau đó nghiêm mặt "phi phi" mấy tiếng, đoạn nói:
-Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738411/chuong-446-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.