Chương trước
Chương sau
Một ông lão râu dài, đầu vấn khăn vải, thân mặc trường bào lam nhạt đang ghé vào bệ cửa sổ. Ông ta đang có chút hoảng hốt thất thố, nhìn thấy người bên dưới đang mắng ông ta khốn kiếp, lại liếc nhìn Phù Bảo, lại cho rằng là học sinh của thư viện Vạn Tùng, nhất thời dũng khí tăng lên, ông ta trừng mắt, mắng: -Đồ khốn kiếp, dám vô lễ với tiên sinh sao?
Hóa ra xưa nay Trương Phù Bảo đều mặc đạo bào, cho nên khi thay y phục thường ngày cũng hay chọn một bộ y phục trung tính mộc mạc để mặc. Hôm nay nàng mặc một bộ đạo phục, bộ đạo phục này hoàn toàn không phải là đạo bào, mà là một dạng Hán phục, có chút giống Đạo bào. Trương Phù Bảo không son phấn, gương mặt mộc mạc, tóc dài buộc lại, lúc này lại bị tạt nước, ướt đẫm thật sự giống một chàng trai trẻ tuấn tú.
Trương Phù Bảo vừa nghe ông lão bên trên vô lễ như vậy, chỉ tay hét lớn: -Lão già vô lý ngang ngược kia, lăn ra đây, bằng không bản cô nương san bằng thư viện Vạn Tùng của ông!
Câu nói kia thật sự là uy phong lẫm liệt, không hổ là từng trải giang hồ, cực kỳ có mùi lưu manh.
Ông lão kia vừa nghe thì vụt một tiếng rút về. Chính Đức Hoàng Đế vỗ tay khen ngợi nói: -Thật hay nha. Trẫmthật sự là hay nha, ta ủng hộ cô!
Trương Phù Bảo vừa nghe Hoàng đế lão gia cho nàng chỗ dựa thì không khỏi dương dương đắc ý thẳng thắt lưng, sau đó nghiêm mặt "phi phi" mấy tiếng, đoạn nói:
-Đây là nước gì vậy, sao lại thối như vậy?
Dương Lăng cố nhịn cười đi đến cạnh nàng, đưa một chiếc khăn tay qua nói: -Lau trước đi, nữ hài tử thì nên có chút dáng vẻ của nữ hài tử.
Trương Phù Bảo hung hăng trừng hắn, lại thật sự không chút khách khí mà đoạt lấy khăn tay lau mặt.
Lúc này, ông lão trong lầu phịch phịch phịch chạy ra, kinh ngạc nghi hoặc đánh giá nàng từ trên xuống dưới nói: -Ngươingươi không phải học sinh trong viện?
Trương Phù Bảo tức giận nói: -Ta là học sinh của thư viện Long Hổ, không phải học sinh của thư viện Vạn Tùng!
Ông lão vừa nghe thì ngạc nhiên nói: -Thư viện Long Hổ? Mở lúc nào vậy, sao lão phu chưa từng nghe nói?
Chóp mũi Trương Phù Bảo hếch lên nói: -Bản thư viện đã mở hai ngàn năm rồi, chưa nghe nói là vì ông kiến thức nông cạn. Nhớ năm đó Khổng Khâu tiên sinh nhà ngươi còn từng vấn lễ lão tiên sinh nhà ta, đến hôm nay nam Trương bắc Khổng, nhà chúng ta cũng không hề thấp hơn Nho gia các ngươi đâu.
Ông lão nghe thấy mà giờ mới hiểu, hóa ta là người của Trương gia núi Long Hổ. Đạo gia cung phụng Tam Thanh Tổ sư, trong đó Thái Thượng Lão Quân chính là Lão Tử, Khổng Tử từng thỉnh giáo học vấn của Lão Tử, cho nên Phù Bảo mới nói thế.
Trương gia núi Long Hổ nhà lớn nghiệp lớn, không phải chỉ có hai huynh muội Trương Thiên Sư, chỉ là bọn họ là chi trưởng của Thiên Sư, thân phận tôn quý nhất thôi, người của Trương gia Long Hổ Tông đi lại trong thiên hạ còn có rất nhiều.
Ông lão nghe nói là người của núi Long Hổ thì không khỏi cười mỉa nói: -Ta nói cô nương này sao lại ăn mặc bất nam bất nữ như vậy, hóa ra là người của Trương gia núi Long Hổ, thất kính thất kính.
Dương Lăng vừa nghe thì dở khóc dở cười, nghe giọng điệu của ông ta lại giống như nữ nhân của Trương gia núi Long Hổ nên mặc y phục bất nam bất nữ vậy. Cái câu thất kính thất kính cuối cùng, câu này rõ ràng là xin lỗi, nhưng nói ra lại rất muốn ăn đòn.
Trương Phù Bảo nổi nóng lên, cả giận nói: -Ông sao lại vô lễ như vậy, đây là nước gì mà lại tạt lên người người ta hả? Đã không xin lỗi thì thôi, còn dám mắng ta nữa?
Ông lão nhướng mày nháy mắt nói: -Kẻ không biết không có tội, cô nương chớ giận. Lão phu cho rằng cô là học sinh trong viện, học sinh nhục mạ tiên sinh mà không nên quở trách sao? Ha ha. Còn nước nàycũng không phải nước bẩn. Lão hủ trồng một ít hoa trên bệ cửa sổ, bên ngoài treo mấy thùng nước, để tăng chất dinh dưỡng, lão phu còn ném vào mấy hạt đậu.
-Ừ Ông lão hít ngửi người nàng, nói: -Thật sự có chút thối.
-Ôngông Trương Phù Bảo tức đến sắp khóc. Tuy nàng không chải chuốt trang điểm, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử thích sạch sẽ. Bây giờ bị người ta giội nước lên men đầy cả người, toàn thân thối hoắc, sao có thể không xấu hổ không tức giận chứ?
Dương Lăng vừa nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng tiến lên nói: -Lão tiên sinh, chúng ta là khách tham quan từ nơi khác đến, nghe nói phong cảnh thư viện Vạn Tùng tuyệt đẹp, cho nên đến tham quan. Áchlão tiên sinh tôn tính đại danh, có thể tìm một nơi để muộiách, để muội muội ta tắm rửa thay quần áo?
-Muội muội? Ai là muội muội hắn hả? Không biết xấu hổ, còn sĩ diện muốn làm ca ca người ta nữa. Trương Phù Bảo nheo mắt liếc hắn, nhìn hắn cũng không thuận mắt rồi.
Ông lão vừa thấy công tử này cử chỉ ung dung, khí độ bất phàm, vội vái trả một cái, nghiêm nghị nói: -À, lão hủ Trương Đa Trọng, là một tiên sinh của thư viện. Chuyện này nói ra là do lão hủ không đúng. Mời chư vị lên lầu, áchtrên lầu lão phu có một gian phòng tắm, múc nước suối nấu lên thì có thể sử dụng được rồi.
-Trương Đa Trọng? Dương Lăng nhìn dáng vẻ ông lão này luôn rất khôi hài, khi sa sầm mặt nghiêm túc thì khóe miệng cũng nhếch lên trên, là gương mặt tươi cười trời sinh, đang cảm thấy hơi quen thuộc thì lại nghe thấy cái tên giống như từng quen biết, hắn suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: -Không biết lão tiên sinh có quen với Trương lão học sinh Học chính Thái An Trương Đa Khí không?
-Ách? Đa Khí sao? Đó chính là gia huynh, vị công tử này là?
-À, tại hạ từng du lịch thiên hạ, từng đến Thái Sơn một chuyến, có quen biết với Trương lão tiên sinh, đã kết giao làm bạn vong niên. Dương Lăng hơi buồn cười, Trương Đa Khí là một nhân vật khôi hài luôn làm người ta muốn cười, không ngờ huynh đệ của ông ta lại giống y hệt, hai huynh đệ này lại cứ làm giáo dục, làm gương sáng cho người kháccó điều nếu mình là học sinh, lại rất thích có một lão sư như vậy.
Trương Đa Trọng biết tính cách ca ca và mình không khác biệt lắm, kết giao bằng hữu cũng không chú trọng xuất thân, tuổi tác, hai người nói chuyện vài câu, Dương Lăng nói không kém câu nào, Trương Đa Trọng làm sao lại không tin, liền mừng rỡ vội vàng mời bọn họ vào phòng.
Trương Phù Bảo tức giận muốn chết, nhưng bây giờ y phục nàng ướt đẫm dán vào người, đường cong nữ tính xinh đẹp đều từ từ hiện ra, làm sao dám đứng ở đây để các học sinh khắp nơi nghe tin chạy đến dòm ngó chứ, chỉ đành nén giận đi theo lão đầu vào trong lầu.
Những người này ra ngoài du ngoạn, không mang theo y phục thay đổi bên người, những người đi theo đều là mấy thị vệ Đại nội chỉ biết múa đao xách kiếm, giết người thì bọn họ lành nghề, mua y phục của nữ nhân thì sao được chứ?
Dương Lăng vừa mới nói nửa câu bảo Giang Bân đi mua y phục nữ nhân, chỉ thấy gã lồi đôi mắt cóc lên, mồ hôi sắp tuôn ra. Dương Lăng đành phải đưa ánh mắt sang Tương Nhi, đoạn nói: -Thật sự không được, chỉ đành phiền ngài chạy đi một chuyến, cũng may mà dưới núi không xa có mấy cửa hàng
Tương Nhi trợn mắt: -Tata chỉ biết mặc, không biết mua.
Dương Lăng cứng đờ, lúc này mới nhớ ra mấy vị cô nương này cũng là chủ nhân y phục đưa tới tay cơm nước dâng tận miệng, là mấy đóa hoa trong phòng kính rời xa bảo mẫu thì ngay cả khăn tay cũng không biết giặt, bảo nàng ấy đi mua đồDương Lăng cười gượng hai tiếng nói: -Vậy, các vị tạm ngồi một lát, ta chạy đi một chuyến.
Dương Lăng mua y phục thật ra lại rất lành nghề, bao gồm cả áo lót, quần lót sát người mà nữ nhân dùng, hắn quen thuộc vô cùng. Thê thiếp trong nhà hoàn phì yến sấu, cao thấp mập ốm đủ loại phong tình, lần nào Dương Lăng ra ngoài mà không lựa chọn mấy bộ y phục đẹp đẽ cho nữ nhân trong lòng chứ? Kích cỡ của các nàng toàn bộ đều ghi tạc trong lòng đó.
Đã có so sánh trong lòng thì cũng dễ làm hơn. Vừa rồi y phục ước đẫm của Trương Phù Bảo dán sát người, đôi mắt gian tà của hắn liếc sang, ngực rất cao, eo rất nhỏ, mông vểnh cao, toàn bộ đều có số đo trong lòng. Y phục trong trong ngoài ngoài mua về kích cỡ rất vừa người, kiểu dáng màu sắc cũng vô cùng tươi tắn.
Đợi khi hắn ôm một chồng y phục thảnh thơi ung dung mà chạy về, Trương Phù Bảo đã tắm đến bảy tám lượt trong phòng tắm rồi. Nàng đã sắp cọ đến tróc da thịt mềm mại trên người rồi, vậy mà còn cảm thấy trên người còn mùi thối, vẫn còn ở đó chà chà cọ cọ.
Trong đám thị vệ có mấy người xuất thân là cao thủ Thiếu Lâm, lúc này cuối cùng đã được xuất ra bản lĩnh, thi triển công phu gánh nước. Hai thùng nước gần trăm mười cân được xách trong tay mà đi như bay, Trương lão phu tử nhìn thấy mấy đại hán qua lại trên núi chậc chậc bảo lạ:
-Núi Long Hổ thật sự là ngọa hổ tàng long mà.
Đám người Vĩnh Phúc mang thân phận công chúa, không tiện ở cùng với người ngoài, may mà trong gian phòng này của ông lão có ba gian, gian ngoài cùng là phòng khách, chính giữa là thư phòng, trong cùng là phòng ngủ kiêm phòng tắm cách vách. Mấy vị nữ tử liền ngồi chờ trong thư phòng, Trương lão phu tử đang ở phòng khách cùng Chính Đức.
Dương Lăng chạy về, giao quần áo cho Tương Nhi, bảo nàng mang vào phòng tắm, sau đó chạy ra phòng ngoài. Trương lão phu tử đang tán gẫu cùng Chính Đức thật lâu, ông ta thật sự xem Dương Lăng như ca ca của thiếu nữ kia, vậy thì dĩ nhiên cũng là người của núi Long Hổ, thấy hắn quay về liền vội vàng bồi lễ.
Dương Lăng cười nói:
-Là chúng ta đến thư viện quấy rầy, vốn là hành động vô tâm của lão tiên sinh, hà tất phải khiêm tốn lần nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.