Chương trước
Chương sau
Vĩnh Phúc có phẩm đức phụ nữ truyền thống tốt đẹp. Bề ngoài lễ nghi phép tắc, bên trong lại lãng mạn và tình cảm mãnh liệt, loại nữ nhân này ý nhị và gợi cảm rất nhiều người cả đời cũng không gặp được, trừ phi nàng ở nơi có cảm giác an toàn và trước mặt người an toàn.
Công chúa Vĩnh Phúc ngẩng đầu, đỏ mặt nhìn hắn, phong tình vô hạn, sống động mười phần lắc lắc đầu, nói:
- Người ta, không sợ!
Nói xong, hai má kia lại không muốn xa rời mà ngọt ngào áp vào lồng ngực của hắn.
Dương Lăng khẽ vuốt vuốt mái tóc dài bóng loáng mềm mại như tơ lụa của nàng, giọng càng dịu dàng:
- Tú Ninh, bây giờ còn là đầu xuân tháng hai, động vào nước rất lạnh, nhớ kỹ trước đó uống chút nước canh gừng. Nước đó ta điều tra rồi, độ sâu không đến một người, nhảy vào bên trong chỉ cần đứng vững sẽ không bị ngập, nàng làm bộ như kinh hoàng thất thố nín thở xuống nước một lát, ta sẽ cứu nàng lên, nhất thiết đừng có sợ.
Vĩnh Phúc bị hắn ôn nhu vỗ về mái tóc dài, nhu thuận giống như con mèo nhỏ:
- Ừ! Người ta không sợ.
- Còn có...
- Người ta không sợ!
- À..., ta là nói, đến lúc đó ta muốn trước mặt mọi người hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo... cho nàng. Chính là khi nàng 'Té xỉu', ta... ta muốn hôn miệng nàng, nếu nàng là kinh hoàng giằng co, vậy thì lộ chân tướng rồi, nàng... nàng không phải thẹn thùng.
Dương Lăng nói xong, bỗng nhiên cảm thấy có chút mát mẻ, cúi đầu vừa nhìn, hoá ra vạt áo trước đã bị xé rồi, gió lùa thẳng vào trong. Cả hai má nhẵn mịn mềm mại của Công chúa Vĩnh Phúc chui vào, bên ngoài chỉ lộ ra một đầu tóc đen đen nhánh, từ trong vạt áo truyền ra một thanh âm nghe không rõ lắm:
- Người ta không sợ.
Dương Lăng buồn cười nhìn vị tiểu Công chúa như đà điểu này. Nhướng mắt, thầm nghĩ:
- Nàng không sợ, ta... ta càng không sợ!
Đường Nhất Tiên thấy Chính Đức giơ "Thiên lý nhãn" xem không hề ngừng, dường như đã mê mẩn, không khỏi lắc đầu cười:
- Y à, vẫn là tính trẻ con mười phần, mới vừa rồi còn đầy bụng tâm sự, vừa có đồ chơi tốt, lập tức quên hết tất cả rồi.
Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Chính Đức, nói cười thảnh thơi:
- Thế nào, phong cảnh đẹp chứ?
Chính Đức "hehe" một tiếng, híp mắt nói:
- Ừ, đẹp, phong cảnh đẹp, phong cảnh đẹp phong cảnh đẹp!
Đêm nay trăng nhô cao, ánh sao rạng rỡ.
Sống nhờ cho Tô Châu huyền diệu xem anh em Trương Thiên Sư cũng vội tới bái kiến Hoàng thượng. Trương Thiên Sư nghe nói Hoàng đế hứa hôn, đem con gái của Thục vương Công chúa Tương Nhi hứa gả cho quốc công Dương Lăng, gặp Dương Lăng đương nhiên cũng chúc mừng một chút. Cốc Đại Dụng dẫn sứ giả nước đi thăm mấy chỗ xưởng dệt sau đó tiễn bọn họ về dịch quán, cũng vội vàng chạy đến.
Trong Minh Đạo Đường, Hoàng Đế Chính Đức sắp xếp rượu tiệc lớn. Cùng mọi người cười nói vui mừng, Công chúa Tương Nhi vội vàng từ phía sau chạy vội đến, kinh hoàng nói:
- Hoàng huynh, không thấy Vĩnh Phúc tỷ tỷ. Chúng ta đã tìm ở mấy nơi, đều không nhìn thấy nàng.
Tiếng nhạc Ti trúc nhã dừng lại, tất cả mọi người có chút ngẩn ra, Chính Đức ngạc nhiên nói:
- Không thấy Vĩnh Phúc, muội ấy đi đâu rồi?
- Không... Không biết, chỉ là để thị nữ thái giám tìm kiếm khắp nơi, đều không tìm được bóng dáng tỷ tỷ. Người Tương Nhi lừa lúc này chính là Hoàng thượng, hơi có chút khẩn trương. Chứ không phải cố ý nói lắp.
- Ừ?
Chính Đức có chút bồn chồn, hoàng muội không phải là nghĩ không thông chứ? Không có lý do, chẳng lẽ trường hợp ta hôm nay chứng kiến không phải là sự thật? Hai người bọn họ nếu dư tình chưa dứt, còn vụng trộm hẹn hò, làm sao có thể mới thời gian nửa ngày lại đột nhiên có ý niệm tìm chết?
- Đi, lập tức đi tìm! Dặn dò cung tỳ cung giam, xốc lại đèn lồng cây đuốc, cho dù phải lật sạch cả Thương Lãng Đình cũng phải tìm ra Vĩnh Phúc cho trẫm!
Chính Đức lớn tiếng quát. Y đã sớm có chuẩn bị cũng không có bỏ qua ánh mắt của Tương Nhi không ngừng quét về phía Dương Lăng, cũng đoán được sự tình tám chín phần mười có liên quan đến bọn họ. Chỉ là Chính Đức bây giờ còn không hiểu nổi bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì, hiếm thấy y kiên định bình tĩnh, cùng bọn họ tiếp tục đóng kịch.
- Đại ca, hôm nay ngày gì vậy?
Mắt thấy mọi người đâm quàng đâm xiên, một đoàn hỗn loạn, tiểu Phù Bảo thấp giọng hỏi.
Trương Thiên Sư kỳ quái nhìn nàng ấy một cái, hạ giọng nói:
- Muội gần đây làm sao ngây ngô vậy, ngay ngày tháng cũng không nhớ nữa? Hôm nay ngày hai mươi mốt tháng hai.
- Ồ!
- Ngón tay thon dài khép trong tay áo nhanh chóng bấm đốt ngón tay, Trương Thiên Sư nín thở chờ, thấy nàng giương mắt lên, liền hỏi:
- Tính ra rồi?
- Ừ, tính ra rồi.
- Thế nào?
- Người không bị lạc.
- Thế ở đâu vậy?
- Theo biểu hiện của quẻ tượng, hẳn là ở một chỗ hẻo lánh.
- Như vậy có thể tìm ra người được không?
- Không tìm ra được!
Trương Thiên Sư trừng con ngươi quát:
- Vậy còn giả bộ cái gì thần tiên sống? Đi thôi!
- Ồ!
Trương Phù Bảo cực kỳ nhanh nhảy người lên, hai huynh muội vội vàng hấp tấp lao ra đại sảnh, lúc này trong đại sảnh đã chỉ còn lại hai huynh muội thần đạo này.
Thương Lãng Đình sôi sùng sục lên, nghe tin công chúa mất tích Giang Bân tức thì hồn bay phách lạc. Bên ngoài Thương Lãng Đình mấy ngàn tinh binh đao ra khỏi vỏ, tên trên dây cung, binh lính tuần tra truy tìm mọi nơi, Giang Bân đội mũ phục viên xông vào Thương Lãng Đình, cũng cùng với bọn giống như ruồi bọ không đầu đi loạn chung quanh.
Dương Lăng đi theo Chính Đức điên cuồng chạy loạn một hồi, bỗng nhiên đề nghị:
- Hoàng thượng, lâm viên to như vậy, hơn mười mẫu, tìm như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta dẫn người chia nhau ra đi tìm.
- Được! Chúng ta chia nhau ra đi tìm.
Chính Đức Hoàng Đế trầm lặng, muốn xem xem tên này rốt cuộc chơi trò gì, lập tức bất động thanh sắc hưởng ứng.
Dương Lăng mừng rỡ, vội vàng gọi một nhóm thái giám cung nữ đến, bốn phía hô hoán lạc mất công chúa Vĩnh Phúc ở nơi xa. Chính Đức nhìn thấy Dương Lăng đốt đuốc, hướng đi đúng là Mặt Thủy Hiên, lại nhớ lại cảnh ban ngày chứng kiến, trong lòng không khỏi động đậy, lập tức quay người lại, cũng từ phía sau đi theo.
- Công chúa điện hạ! Vĩnh Phúc điện hạ!
Dương Lăng vọt tới Mặt Thủy Hiên, cao giọng hô.
Công chúa Vĩnh Phúc đang ẩn thân ở trong thạch động âm u ẩm ướt có chút kinh hồn bạt vía vừa nghe giọng của hắn, gần như sẽ cao giọng đáp trả:
- Ta ở đây!
Vừa mới hé miệng, nàng mới tỉnh ngộ tự bản thân đang đến chỗ "tìm chết". Cũng không thể lên tiếng trả lời.
Công chúa Vĩnh Phúc vội vàng chạy tới chỗ mặt nước thấp, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, thấy Dương Lăng xung trận ngựa tiến vào, cầm cây đuốc xông vào viện, liền hít vào một hơi, nhấc chân nhảy vào trong đầm.
- Bùm!
Một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hai tiểu cung nữ đã hét ầm lên:
- Có người nhảy sông... nhảy hồ... A. nhảy xuống nước!
- Đừng ầm ĩ!
Đầu xuân thời tiết vẫn khá se lạnh, ban đêm suối nước đó còn rét lạnh, Dương Lăng sao nỡ khiến Vĩnh Phúc ở trong nước chờ lâu, lập tức đem cây đuốc nhét vào tay cung nữ thét gào kia, phi thân chạy tới.
Công chúa Vĩnh Phúc "Tìm chết" được Uy Quốc công anh dũng không biết sợ cứu ra. Nàng một thân toàn là nước bị Dương Lăng ôm vào trong lòng, từ trong hồ nước từng bước một đi lên.
- Mau! Mau nói cho Hoàng thượng, tìm được công chúa Vĩnh Phúc rồi!
Cả người Dương Lăng ướt sũng, giương giọng hô. Lập tức liền có mấy tiểu thái giám vội đi báo tin tức rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.