Dương Lăng đưa ra mồi nhử, đại chủ giáo Lạp Mã Lý Áo và hầu tước Ba Mông Đức liền lập tức tranh luận kịch liệt chọn hai vật phẩm trong các loại vật phẩm để làm đại lý, đám người Tang Đức cũng không ngừng xen vào nói, nói nhanh đến mức thông dịch quan cũng không phiên dịch kịp. Dương Lăng mỉm cười ngăn thông dịch quan ngừng dịch. Hắn không cần nghe tranh luận của hai người đó tranh luận với nhau về việc hai loại thương phẩm đó cái nào vận chuyển thuận tiện nhanh hơn, thu lợi hậu hĩnh hơn. Bất luận hai người họ chọn như thế nào, Dương Lăng đều đạt được mục đích. Hiện nay Đại Minh đang cần nhanh chóng mở rộng phát triển, nhưng nhiều năm liền chiến tranh liên tục khiến nội bộ suy thoái cực độ, hiện nay khu vực phương Bắc trên thảo nguyên có một nhân tố chưa được làm rõ, sẽ tạo ra một trận đại chiến bất cứ lúc nào. Đại Minh không có đủ tiền của để gầy dựng mội đội tàu thuyền vận chuyển thương mại ngoài khơi cũng như gầy dựng một hạm đội bảo vệ hàng hóa trang bị quân đội vũ khí đầy đủ.. Mở rộng phát triển mới có thể đạt được mức độ lớn, đẩy mạnh các hạng tiến độ phát triển sản xuất của Đại Minh nhanh nhất, kéo nền kinh tế đi lên nhanh chóng. Đồng thời, mỗi Quốc gia phương tây đều có một hai đại lý đại diện quyền sản phẩm, mở rộng thị trường kinh doanh của Quốc gia họ, mang lại địa vị chiếm phần quan trọng trong nền kinh tế của Quốc gia họ, như vậy tiến độ mở rộng của nước đó phải dựa vào Đại Minh. Đại Minh cố thủ Đông Phương, là có thể có nền kinh tế cân bằng, giống như điều khiển giật dây múa rối, điều khiển thế giới Tây phương từ xa. Nhìn vào kinh nghiệm thế hệ đời sau có thể đoán được, khi sản phẩm của Minh triều bán phá giá, làm cho công nghiệp nước đó suy thoái, sau khi lượng lớn bạc đổ về Phương đông, chắc chắn khiến nhà kinh tế học của nước đó cảnh giác, từ đó làm cho quốc gia can thiệp, thi hành biện pháp chống phá giá bảo vệ công nghiệp nước nhà, từ chối nhập thương phẩm của Minh Triều, tuy vẫn có thể tiếp tục nhập sản phẩm thông qua đường thương nhân buôn lậu, nhưng lượng tiêu thụ đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng lớn. Nhưng nếu bắt đầu từ bây giờ, để tầng lớp thống trị Bỉ quốc trở thành người trực tiếp được lợi của loại giao dịch này, như vậy cho dù bọn họ có tầm nhìn lâu dài và là người vị tha yêu nước, khả năng ảnh hưởng của bọn họ có thể được bao nhiêu? Bọn họ không thể nào chi phối cả cục diện chính trị và chính sách kinh tế. Nhận xét chính trị và lí luận kinh tế của Dương Lăng chưa hẳn cao minh bằng nhà chính sách học đông tây phương, nhưng suy cho cùng kiến thức của hắn đã hơn năm trăm năm. Đã trải qua những thế sự này, và chỉ có điều hiểu biết một cách đơn giản, đối với hiện tại chưa có một hình thành công ngiệp, đối với nhân dân Quốc gia mà nói đích thật là tương đương với một tiềm năng tương lai. Loại cướp đoạt dịu dàng này, càng phù hợp cho lợi ích lâu dài hơn. Loại cướp đoạt thuần khiết dùng vũ lực đó, chỉ có thể tạo nên một số nhà giàu mới nổi không muốn phát triển, miệng ăn núi lở, một trăm năm sau, bọn họ vẫn là hai bàn tay trắng. Cướp bóc mười con cá, thế nào tạo nên một cần câu cá? Đại chủ giáo và hầu tước tiên sinh cuối cùng đã thống nhất ý kiến, hai lão ta quyết định chọn hai loại thương phẩm tơ lụa và lá trà này. Dương Lăng chờ hai lão đưa ra quyết định, nâng chén lên cười mỉm nói: - Rất tốt, như vậy quyền đại lý hai loại sản phẩm này đã thuộc về các ông. Bước tiếp theo, các ông có thể quyết định xây dựng thị trường, kho hàng, địa điểm bến tàu vận chuyển, các vị nhà truyền giáo tiên sinh cũng có thể đầu tư xây dựng giáo đường, trường học lân cận. Ờ! Các ông có thể xây dựng bệnh viện phương Tây, thậm chí có thể dưới hình thức tự nguyện. Tuyển nhận học trò của Đại Minh và chữa bệnh cho bệnh nhân Đại Minh. Các ông xem, Đại Minh chúng tôi vô cùng hào phóng. Thật sự quá hào phóng! Những thứ này đi phía đông đã bị Ân Độ, Lã Tống, Đông Doanh.v.v và đủ các nước phương Tây hạn chế, thật không ngờ ở Đại Minh lại nhận được ưu đãi như thế. Đại chủ giáo Lạp Mã Lý Áo và hầu tước Ba Mông Đức mừng rỡ. Hai người vội vàng nói tạ ơn và nâng chén kính chúc liên tục. Dương Lăng lại nói: - Về đàm phán tỉ mỉ các điều khoản, như vậy đã giải quyết xong những thứ cơ bản rồi, cứ như thế mà làm. Các ông cứ trở về soạn thảo thành công hàm, sau đó hai nước chúng ta chính thức ký ước. Hắn mỉm cười nói: - Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Minh mấy ngày gần nữa sẽ khởi hành hồi kinh. Ngài ấy phải đi một chuyến tuần du đến Tô Châu, Hàng Châu nơi xưa nay nhân gian gọi là thiên đường và những nơi khác nữa, chư vị sứ giả nếu có hứng thú, có thể lên tàu đi cùng chúng tôi. Nếu các ông chuẩn bị được sớm hơn, như vậy trước khi Hoàng Đế Bệ Hạ hồi kinh, thì các ông có thể được Hoàng Đế Bệ Hạ đích thân ký ước công hàm để phục mệnh với Quốc vương quý quốc. Đám người Đại chủ giáo và hầu tước Ba Mông Đức vội vàng tạ ơn, bọn họ vốn nghĩ địa điểm trú thương chính là Tô Châu, Hàng Châu giàu có này, nơi giao thông thuận tiện, có thể đi cùng đến nơi Đại Minh Hoàng đế ngự giá đi tới. Đương nhiên là càng thuận tiện rồi. Việc này cứ quyết định như vậy, hai bên đều đạt được mục đích, sau khi ăn uống tiệc rượu ăn mừng, đoàn người đại chủ giáo Lạp Mã Lý Áo nhanh chóng quay về Tứ Di Quán thảo luận sự việc cụ thể, soạn thảo kế hoạch của họ. Dương Lăng cũng vội vàng nhanh chóng hồi cung đi gặp Hoàng Đế, để bẩm báo kết quả đàm phán hôm nay. Cung điện Nam Kinh vốn đang không dùng đến, mặc dù hàng năm cũng trích phí tu sửa, nhưng cung điện to như vậy mà kinh phí có giới hạn. Hơn nữa thái giám canh giữ ở đó biết thói quen Thiên tử vốn không thể nào rời khỏi Tử cấm thành của thành Bắc Kinh đến đây tuần tra, cho nên việc tu sửa từ trước đến nay bị lơ là, rất nhiều chỗ đều đã đổ nát không thể ở. Đến lúc này Hoàng đế, Hoàng phi, Công chúa và những người khác tuy đang đợi để dọn vào trong cung ở, nhưng không thể dựa theo kiểu mỗi người có mỗi chỗ riêng theo Bắc Kinh, nghe nói phía sau Hoàng đế nam tuần, vừa gấp rút tu sửa xong một loạt tòa kiến trúc, bọn họ tập trung ở đó, tuy nhiên hơi chật một tí, quản lý hầu hạ cũng khá hỗn loạn, cũng may chỉ là ở tạm thời, tính tình Chính Đức lại tùy ý, còn dửng dưng phó mặc. Dương Lăng vào cung, dò hỏi thái giám trong cung biết được bây giờ Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng, liền vội vàng đến đó. Khi hắn đi đến dưới hành lang thành cung, cách hàng rào hồ Lang Ngư, Công chúa Tương Nhi từ trong Nguyệt Lượng Môn đi ra. Tương Nhi nhìn thấy dưới hành lang đối diện Dương Lăng đang đi về phía trước, liền vội vàng bước nhanh hơn. Nàng vội đi trước hai bước, sau đó đột nhiên bừng tỉnh phía sau vẫn có hai tùy tùng đang đi theo, liền thu lại ý cười, ho một tiếng nói: - Bổn Công chúa muốn di dạo một mình, không cần theo hầu. Tên tùy tùng đó vội lên tiếng đáp, im lặng lui xuống. Chu Tương Nhi thấy tùy tùng đã lui xuống đi vào Nguyệt Lượng Môn, lập tức vén váy lên chạy đuổi theo Dương Lăng. - Này này! Đợi đã, tên chân thối kia. Chu Tương Nhi thấy Dương Lăng ngẩn đầu ưởn ngực vẫn chăm chú gấp rút đi về hướng ngự thư phòng, không kìm nổi lên tiếng gọi. Dương Lăng vừa quay đầu nhìn thấy nàng, vội dừng bước, chờ nàng chạy đến trước mặt thở hổn hển dừng lại, mới nói: - Tiểu Công chúa à, nếu về Bắc Kinh mà còn như vậy, Thái hậu nhất định sẽ quở mắng cô đó. Tôi đang có việc phải đi gặp Hoàng Thượng, Công chúa có việc gì không? Tương Nhi vốn thấy Dương Lăng nên rất vui vẻ, nhưng không ngờ Dương Lăng vừa nhìn thấy nàng thì sầm mặt xuống, giống như đang thiếu nợ hắn tiền không bằng, động một tí là dạy bảo nàng. Tương Nhi bặm nhẹ môi, oán hận giẫm mạnh lên giày hắn. Dương Lăng ôi một tiếng. Tương Nhi hầm hừ nói: - Không có việc gì không thể tìm huynh à? Người ta còn chưa có gả vào nhà của huynh, chỉ biết cả ngày ức hiếp ta thôi. Dương Lăng vẻ mặt đau khổ nói: - Đây không phải ác nhân cáo trạng trước sao? Ta mới nói có một câu thì nàng đã động thủ rồi. Ta đã động tay động chân với nàng đâu? Tương Nhi trợn to mắt nói: - Ai động tay, còn nói nữa ta đạp huynh đó. Dương Lăng phì cười nói: - Dạ dạ đúng, là động chân, không phải động tay. Chúng ta chỉ là một cước kết duyên. Hề hề, được rồi mà, phu quân của nàng thật sự có việc, ta đang đi gặp Hoàng Thượng gấp, nàng về cung trước đi kiếm Vĩnh Thuần và mọi người chơi đi. Tương Nhi nghe thấy bốn chữ “phu quân nhà nàng”, trong lòng liền hạnh phúc, nét mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào, miệng không ngừng nói: - Lại dỗ ngọt người ta như trẻ con. Lại còn kêu người ta đi kiếm Vĩnh Thuần chơi, dù sao người ta là đại cô nương mà đúng không? - Đúng đúng. Dương Lăng bất đắc dĩ nói: - Không biết rốt cuộc Tương Nhi đại cô nương có gì chỉ bảo? Tương Nhi nhìn xung quanh, bí ẩn nói: - Huynh không phải nói diễn một vở kịch ở chỗ Vĩnh Phúc tỷ tỷ sao, bây giờ thì thế nào? - Bây giờ? Dương Lăng kinh ngạc, liền hỏi: - Ta tính đi Tô Châu, Hàng Châu tiếp tục tìm cơ hội, bây giờ đang ở trong cung, có thuận tiện không?. Chu Tương Nhi nói: - Nhưng nhỡ đến Tô Châu, Hàng Châu lại không có cơ hội thì sao? Đêm dài lắm mộng, hôm nay vẫn khá là thích hợp. Vĩnh Thuần lại đi theo hoàng tẩu ra ngoài rồi, Vĩnh Phúc tỷ tỷ hai ngày hôm nay hình như không được khỏe lắm, cho nên không đi cùng. Tỷ ấy đang ở trong cung, chỉ có một mình, chẳng phải là thuận tiện cho huynh hành động sao? Dương Lăng do dự một lúc, hỏi: - Không phải bên cạnh nàng ấy luôn có tùy tùng đi theo sao? Chu Tương Nhi bĩu môi nói: -Tỷ ấy lúc nào mà chẳng có tùy tùng hầu hạ? Đến lúc đó muội đuổi hết họ ra ngoài là được rồi. Đều là bọn tùy tùng hậu hạ bên cạnh công chúa, lẽ nào bọn họ ăn no không có việc gì làm chạy đến mách với Hoàng huynh sao? Dương Lăng ngẫm nghĩ một lúc., dậm chân nói: - Được, vậy chúng ta lập tức chuẩn bị, hài, đến lúc đó nàng có thể khóc lên không? Chu Tương Nhi cười hì hì nói: - Huynh đúng là tên lừa gạt chết người xấu xa, muội nghĩ tới là đã muốn cười, làm sao mà khóc được?. Dương Lăng kêu khổ nói: - Không khóc được? Như vậy làm sao giống thật, Vĩnh Phúc tâm tư tinh tế, chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra sơ hở sao? Chu Tương Nhi cười nói: - Không phải, không phải. Không khóc được muội không biết làm ra vẻ mặt giận dữ sao? Muội chỉ cần ra vẻ vô cùng giận dữ là được rồi. Tục ngữ có câu quan tâm thì sẽ loạn. Thiếp thấy Vĩnh Phúc tỷ tỷ mấy ngày nay không được vui, mười phần thì có tám chín phần là vì không có cơ hội nói chuyện được với huynh. Đến lúc đó tỷ ấy chỉ khẩn trương vì huynh, còn có tâm trạng đâu mà để ý đến lời nói sắc mặt của muội. Dương Lăng quan sát nàng một một lúc, ngợi khen: - Hình như là vậy, bị lừa bởi vẻ trong sáng bên ngoài của nàng, không ngờ nàng còn độc hơn ta! - Ôi da! Lại bị tung một cước mạnh lên giày. Chu Tương Nhi nhướng chân mày lá liểu nói: - Đi theo muội, chúng ta lập tức bắt đầu. Công chúa Vĩnh Phúc đang ngồi trên ghế gấm chống tay lên má trầm tư, trong đại điện trống không chỉ có một mình. Nhìn kỹ, mới có thể phát hiện ra trong bốn gốc tường, bốn tùy tùng đang đứng im lặng hầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]