Dương Lăng do dự một chút, nhìn hai thị nữ đang ngồi hai bên trái phải trong kiệu, sau đó vén màn kiệu đi vào, chỉ thấy công chúa Tương Nhi mặc cung y màu vàng, đoan trang thản nhiên, gương mặt xinh đẹp vô hạn.
Vừa thấy Dương Lăng tiến vào, Tương Nhi lập tức đổi thành dáng vẻ tươi cười, kéo lấy ống tay áo mãng bào của hắn, kéo hắn ngồi xuống tấm đệm gấm màu vàng sáng rộng rãi, mình thì nghiêng người ngồi bên cạnh, khoác lên tay hắn.
Dương Lăng vội vàng thấp giọng nói: -Nàng điên rồi, để người ta nhìn thấy đó.
Chu Tương Nhi khẽ cười nói: -Ai dám tự tiện vào trong này nhìn chứ? Này, huynh nghe muội nói, đêm qua người ta nằm mơ thấy huynh đó.
-Thật sao? Dương Lăng vừa đáp vừa căng thẳng nhìn trái ngó phải, kéo kéo lấy màn cửa sổ, nhích nhích mông về phía trước, chuẩn bị sẵn tư thế có thể đứng lên bất cứ lúc nào.
-Thật sự nha. Chu Tương Nhi vui mừng nói, gối mặt lên bờ vai hắn, ngọt ngào cong bờ môi lên, nhỏ nhẹ nói chuyện: -Thật đẹp nha, người ta nằm mơ mà còn cười ra nữa, hì hì, huynh ở trong mộng thật xấu xa nha.
Vẻ mặt Dương Lăng bất đắc dĩ nhìn nàng, thấp giọng nói: -Cô não nãi của ta, nha đầu nàng nằm mơ, cũng không biết xấu hổ mà chạy đến nói với ta sao? Cẩn thận bị người ta
-Ừm ừm, người ta sẽ cẩn thận mà. Chu Tương Nhi vừa nói, mông nhỏ vừa nhích sát sang bên cạnh hắn, càng thêm thoải mái mà dán lên trên người hắn, cười híp mắt nói: -Hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738385/chuong-439-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.