Chương trước
Chương sau
Bây giờ tặng nó lại cho Dương Anh, chẳng qua là làm chút ân tình thuận nước đẩy thuyền. Dương Anh muốn thống trị ở đó thì trước tiên phải làm một cuộc đại chiến với người Ngõa Lạt. Như vậy sẽ giúp y đạt được mục đích trả thù người Ngõa Lạt, làm lệch hướng binh lực của người Ngõa Lạt.
Nếu Dương Anh không đứng vững được ở đó, trong quá trình giao chiến cũng có thể giúp y tiêu hao được lượng lớn thực lực người Ngõa Lạt. Nếu nàng giành được chỗ đứng thì sao? Khu vực đó có tình thế thế nào? Phía tây tiếp giáp Ngõa Lạt, phía đông tiếp giáp Nô Nhi Can Đô Ti. Đi về phía bắc chính là dải đất cực xa của Khách Sơn Hãn Quốc và La Tư Công Quốc đang chiến tranh. Phía dưới nó chính là địa bàn mà Bá Nhan Mãnh Khả đang cai quản.
Như vậy một cánh quân thù địch với Đại Minh hoàn toàn do võ trang của người Hán tổ thành, đặt ở một nơi như vậy, họ căn bản không còn đường ra nữa. Cho dù nơi đó có chỗ đứng vững chắc cũng phải dựa vào Bá Nhan. Ngoài hoàn toàn dựa vào Bá Nhan ra thì không còn đường nào nữa. Như vậy thì không nuôi hổ thành họa, ngược lại con hổ này càng nuôi càng hung, càng có lợi cho Bá Nhan.
Hồng Nương Tử cũng rất hài lòng về điều kiện như vậy. Di dân của Nô Nhi Can Đô Ti đã có hơn chục vạn người, lại cộng thêm quân đóng ở địa phương đã hình thành một lực lượng người Hán lớn mạnh. Bành Tiểu Dạng làm Binh Bị đạo Phó sứ, tổng quản luyện sứ chính luyện binh ở đó. Phía dưới Nô Nhi Can Đô Ti tạo thành đường cong bao quanh là Phúc Dư Vệ, Đóa Nhan vệ, Thái Ninh Vệ, Thẩm Dương Vệ, Đại Ninh vệ. Một khi có chuyện, mình và họ có thể liên kết lại thành một hổ khẩu, bao lấy Bá Nhan Mãnh Khả giống như bọc một chiếc sủi cảo.
Hai huynh đệ tốt An Đáp vừa mới kết bái này đều là một bộ dạng nghĩa khí ngất trời, ngay thẳng dũng cảm. Một người thì bộc lộ bên ngoài vẻ thô tục và hoang dã của thảo nguyên để che giấu đi âm hiểm của mình. Một người thì miệng đầy tiếng lóng củalục lâm anh hùng nhằm che giấu được sự xảo quyệt của mình. Trong đại trướng nổi lên đầy không khí khí phách quân ẩm.
Hai bên đang ăn uống vui vẻ, Hồng Nương Tử cầm một bát rượu đứng lên, đứng giữa trướng hào khí ngất trời nói:
- Đại đương gia.
- Ai! An Đáp của ta, bây giờ ngươi đã được bổ nhiệm làm Khả Hãn, trở thành Bắc Anh Vương của Đại Nguyên ta, gặp đại ca ta gọi Khả Hãn, nhưng không thể gọi Đại đương gia Đại đương gia được.
Trong lòng Bá Nhan Mãnh Khả ăn không tiêu, xưng hô này khiến cho y vừa nghe đã hết hồn cuối cùng đã có cớ yêu cầu hắn ta không tiếp tục gọi như vậy nữa. Nếu không một khi tuyên dương lan tràn ra ngoài, người của cả thảo nguyên sẽ cười nhạo hay sao?
- Ồ, Đại …. Khả Hãn, từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà. Đại ca có chuyện gì cứ nói, tiểu đệ ta dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan!
- Được được được, ha ha ha!
Bá Nhan Mãnh Khả vuốt râu vui vẻ. Y cũng nghe nói những lục lâm hảo hán đó nhất ngôn cửu đỉnh, vô cùng nghĩa khí. Bây giờ gặp quả nhiên là không hề giả, cho hắn một chức Vương gia vô nghĩa, tặng hắn một lãnh địa không thuộc về mình, lại đổi được những câu nói xuất phát từ tận đáy lòng, lại đổi được một vạn tinh binh nguyện trung thành, điều này thật sự là Trường Sinh Thiên phù hộ nha.
Tiếc là nụ cười của y vẫn chưa cười hết, câu tiếp theo của Hồng Nương Tử đã khiến cho y nổi điên lên.
- Khả Hãn đại ca, giang hồ có quy tắc của giang hồ, vừa mới nhập bọn cần phải tự lập được công trạng. Huynh yên tâm, tiểu đệ không để huynh phải khó xử, chờ tới khi đệ trở về tìm Mộc Lý Thanh Vệ Đại Minh, chặt đầu Chỉ huy sứ Vệ Sở Hàn Uy của họ để làm lễ ra mắt đại ca!
Bá Nhan Mãnh Khả nghe mà tròng mắt sắp lồi ra: Tiểu đệ, ngươi không phải là thất lễ rồi sao? Ta ở đây còn có nhiều chuyện thối nát vẫn chưa giải quyết được. Đóa Nhan Tam Vệ đang muốn kéo quân Minh xuống nước. Ngươi đây không phải là đã khiến cho ta thêm loạn sao?
Y cố gắng nén chịu mới không nói ra những lời thô tục:
- Ôi, ở đây lại không phải là lục lâm sơn trại của đệ, không cần phải lập công trạng. Đại ca biết ngươi và quân Minh không đội trời chung. Nhưng Trung Nguyên các ngươi không phải có câu nói “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn” sao? Thành trì Vệ Sở của quan binh Đại Minh để đó cũng không chạy đi đâu được. Bây giờ chúng ta có một kẻ thù chung, chính là liên quân Ngõa Lạt và Hỏa Si, thực không nên có thêm kẻ thù mạnh nữa.
- Nào nào nào, ngươi ngồi xuống trước đi, đại ca sẽ nói về tình hình ở dải sông Oát Nan và tình hình liên quân Ngõa Lạt, Hỏa Si cho ngươi biết. Huynh đệ chúng ta đồng tâm, trước tiên ứng phó với kẻ địch mạnh này rồi tính tiếp.
Bá Nhan liền khuyên nhủ, khuyên Hồng Nương Tử ngồi yên vị trí, giải thích cho vị huynh đệ lục lâm hơi thiếu tâm nhãn này cần phải biết tùy cơ hành động.
************
Bệnh tình của Hoàng đế Chính Đức đã đỡ được 7, 8 phần rồi, nhưng Dương Lăng nhìn thân thể cường tráng hơn Chính Đức lúc này lại liên tục sốt nhẹ, hiện tại hắn thực sự rất ghét phải uống loại thuốc đắng khiến người ta buồn nôn đó, chỉ là vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Khi đại quân trở về Nam Kinh, hắn không thể không giữ vững tinh thần, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong xe kiệu cùng Hoàng đế đón nhận sự nghênh tiếp và chúc mừng của bách quan. Khi vừa vào thành, liền về phủ nghỉ ngơi. Hai vị Công chúa Vĩnh Phúc, Tương Nhi biết tin thì trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng hắn ở ngoài cung, lại không tiện thăm hỏi. Hai vị Công chúa mỗi người đều mang tâm tư riêng, không hẹn mà cùng tới khuyến khích Vĩnh Thuần to gan lớn mật nhất, tìm cơ hội xuất cung du ngoạn, nhân cơ hội đi tìm tình lang.
Phản loạn Ninh Vương lúc này vẫn chưa bình ổn hoàn toàn. Thành Nam Xương hiện giờ vẫn còn nằm trong thế lực của Ninh Vương. Nhưng bên đó chỉ có thế tử Ninh Vương dẫn theo hàng nghìn con ông cháu cha bảo vệ thành. Cùng với đám người Lý Sâm, Hà Bính Văn, Bạch Trọng Tán tiến đánh, đánh hạ thành Nam Xương đã không có chút khó khăn nào.
Hoàng thượng long thể an toàn, đó mới là chuyện quan trọng nhất. Một thế tử Ninh Vương không đáng giá phải để y vất vả dẫn quân xuất chinh, cho nên liền trở về thành Nam Kinh dưỡng bệnh, đồng thời thẩm vấn Ninh Vương, công khai tội trạng của lão với thiên hạ. Đồng thời, y vừa tới Nam Kinh đã vội vàng xuất chinh, còn vẫn chưa tới Hiếu Lăng bái tế thái tổ Cao Hoàng đế. Chuyến này trở về cũng phải đi bái kiến một lần.
Tâm tình Chính Đức rất tốt. Y đã thu được lượng lớn vàng bạc châu báu trên thuyền chiến của Ninh Vương. Ngoài đầu thuyền đặt vàng bạc châu báu như núi, trong khoang thuyền còn có hơn chục hòm nữa. Ninh Vương hàng trăm năm qua sưu cao thuế nặng, vơ vét tiền bạc, thật sự có thể gọi là giàu ngang một nước rồi. Hơn nữa chưa nói tới xử trí Ninh Vương phủ, tất cả số tiền lớn như vậy thu được lúc này dùng để chi cho toàn bộ quân phí còn có thể dư giả được một nửa, đánh người của ngươi, tiêu tiền của ngươi. Hoàng đế Chính Đức rất hưởng thụ cảm giác này.
Hôm nay, Chính Đức tới Hiếu Lăng tế tổ vừa mới về thành. Thành Nam Kinh rất nhiều năm chưa từng có nghi thức long trọng như vậy. Dân chúng ra đường quan sát, chỉ thấy tinh kỳ giáp sỹ trước long liễn, cờ lớn phần phật. Tiếp theo là cẩm y Hiệu úy. Tiếp đến là phiên tràng bảo xí, thị vệ bộ hành. Sau đó là kim trảo, ngân việt, ngọa trảo, lập trảo, kim qua, ngân qua, kim hưởng tiết, bạch huy. Thật đúng là nghi trượng thâm nghiêm, uy vũ vô cùng.
Theo sau lại dùng nghi đao, hồng trượng, quan và hoàng y thị vệ hộ vệ, sau đó là lọng che, khúc tán, hoàng cái, tử tràng, thanh xí. Tiếp tục là tiền điện thị vệ mặc áo mũ xanh, thị vệ trực ban, nữ thị vệ… cách ngự giá khoảng 10 trượng, từ từ mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.