Lý Tự Nhiên nghĩ đến đây, liền trình bày suy nghĩ của ông ta với Ninh Vương. Ninh Vương đi vòng qua bàn, trong lòng do dự không quyết. Bây giờ giống như đi trên băng mỏng, như rơi xuống vực sâu, khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan khiến gương mặt của ông ta trong giây phút này như già thêm mười tuổi, thần sắc có chút xám xịt.
Tiến quân Nam Kinh, đường chết! Lui về Giang Tây, chờ chết! Quay lại tấn công An Khánh? Đại quân của Chính Đức bất tài à? Chỉ cần do thám biết được mình lui binh, thì lập tức sẽ đuổi theo, bản thân mình có thể lấy được An Khánh trước khi bọn họ đến không?
Tất cả mọi người đang chờ quyết định của ông ta, Chu Thần Hào Hoàng đế bệ hạ lòng ôm chí lớn nhưng bất tài vô dụng vẫn chưa đưa ra được chủ ý chính xác, một thám mã kinh hoảng chạy ào vào, quỳ xuống bẩm tâu: -Khởi bẩm Hoàng thượng, đại sự không hay, Hoàng đế Đại Minh ngự giá thân chinh, quân tiên phong còn cách đây hơn mười dặm.
-Cái gì? Ninh Vương và quan viên văn võ đều cả kinh, Ninh Vương thất kinh nói: -Nhanh! Lập tức triển khai thế trận, quyết một trận tử chiến với quân Minh!
Lúc này làm sao kịp bày trận thế gì chứ. Quân Ninh Vương cả đường đi nhanh vừa mới ngừng lại, đại quân vừa mới dỡ doanh trướng lương thảo xuống khỏi ngựa, ai dựng trướng thì dựng trướng, ai nấu cơm thì nấu cơm, vừa mới đập cây cọc dựng trướng xuống, vừa mới bỏ gạo vào trong nồi mà binh mã đối phương lại tiến nhanh đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738352/chuong-431-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.