Dương Lăng vội vàng lên tiếng dò hỏi Bành Sa Ngư. Bành Sa Ngư liền nói với hắn nỗi khổ chất chứa trong lòng. Dương Lăng nghe xong thì ngẫm nghĩ, sau đó nở một nụ cười, nói bằng giọng mũi: -Chư vị đại nhân đứng lên cả đi. Binh mã Ninh Vương làm như vậy rõ ràng chỉ là kế sách thôi, nhưng biết rõ là kế mà chúng ta lại không thể phá vỡ nó được, bằng không sẽ tự mình rơi vào thế lúng túng về mặt đạo nghĩa. Chư vị đại nhân lo lắng rất đúng, ta sẽ thương lượng thêm với Hoàng thượng.
Khuyên được quần thần đứng lên, Dương Lăng lại chắp tay với Chính Đức, ra hiệu sang bên nói -Hoàng thượng, sang đây nói chuyện nhé.
Chính Đức Hoàng Đế hừ một tiếng, bước nhanh sang mạn thuyền, nhìn ngọn sóng phập phồng không yên, trong lòng y cũng phập phồng không yên giống ngọn sóng vậy. Dương Lăng chậm rãi đến bên cạnh y, nhẹ giọng nói: -Hoàng thượng, linh chủ bài vị và bức họa của Hồng Vũ Hoàng đế không thể dễ dàng đụng vào. Ngài đã từng nghe nói thúc thúc và chất nhi nhà ai đó đánh nhau lại đập nát cả bài vị của tổ tông chưa? Nếu làm như vậy, người ngoài sẽ chỉ mắng hai người ngỗ nghịch bất hiếu, sẽ quan tâm xem ai có lý ai vô lý sao?
Chính Đức Hoàng đế cả giận nói: -Dĩ nhiên là không ra tay đánh nhau ở từ đường tông miếu của tổ tông rồi, nhưng cũng không có chuyện khi đánh trận lại treo bài vị của tổ tông lên trên đầu nha, cách đánh vô lại như vậy bảo trẫm làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738349/chuong-430-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.