Bầu không khí trong chiếc lều Mông Cổ đột nhiên trở nên căng thẳng, nhiệt độ hạ xuống, ước chừng còn lạnh hơn ba phần so với thời tiếc gió lạnh gào thét bên ngoài trướng, Kinh Phật Nhi giết người không chớp mắt đột nhiên nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm tồn tại, bản năng dã thú dần dần biến mất theo sự tiến hóa của nhân loại trong giờ phút này đột nhiên khôi phục lại trên người gã, gã lập tức đưa ra lựa chọn thông minh nhất: bàng quang đứng xem.
-Ta không thể chờ lâu, nhận được trang bị y phục lều trướng thì phải lập tức rời đi, bằng không một khi bị các bộ lạc trên thảo nguyên phát giác thì hành động sau này của ta sẽ vô cùng bất lợi! Thôi Oanh Nhi suy cho cùng thì tính tình kích động hơn một chút, giành nói trước.
Đồng thời trong lòng nàng không thể không lặng lẽ thừa nhận, nữ nhân kia chỉ khẽ động chân mày, khóe miệng nhếch lên, đưa chén kề môi, thậm chí là tùy tiện ngồi ở đó thôi thì đã phong tình vô hạn rồi, mỗi một hành động đều ẩn chứa ý vị riêng, yên tĩnh có phong cảnh của sự yên tĩnh, quả nhiên là hồ ly tinh mê hoặc chúng sinh.
-Dáng vẻ nếu ăn mặc chải chuốt một chút thì cũng xinh đẹp đó, nhưng giọng nói thô lỗ chẳng giống nữ nhân gì cả, cũng khó trách, nữ nhân trưởng thành trong sơn trại mà, tên háo sắc kia sao lại tuyên bố đây là nữ nhân duy nhất mà hắn chủ động theo đuổi chứ? Ôi, nam nhân mà, người theo đuổi không được mới là người tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738340/chuong-429-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.