Chính Đức thấy chúng quan viên đều đã đứng lên hết, liền nói: -Ái khanh nói sai rồi, trẫm đã cân nhắc nhiều lần, nghĩ một lần rồi ngẫm lại, ngẫm lại rồi lại nghĩ lần thứ ba, vẫn cảm thấytrẫm nên ngự giá thân chinh!
Nụ cười của chúng quan viên nhất thời đông cứng lại trên mặt, Lương Trữ tức giận đến thở hổn hển nói: -Ăn lộc của vua, phân ưu cho vua, đó là bổn phận của chúng thần tử, sao có thể để Hoàng thượng đích thân mạo hiểm chứ?
Chính Đức nói: -Trẫm là thiên tử Đại Minh, hiện nay Thân Vương làm loạn, trẫm ngự giá thân chinh có thể chấn hưng lòng quân, nhanh chóng diệt tặc, có gì không ổn?
Dương Phương tâu: -Hoàng thượng, triều đình binh hùng ngựa khỏe, mãnh tướng như mây! Chỉ cần phái một đại tướng ra, quân kỳ vương soái đều theo, nhất định diệt sạch chư tặc, thiên hạ thái bình! Cần gì Hoàng thượng thân chinh?
Chính Đức thản nhiên nói: -Ninh Vương là tôn thất, đây là chuyện nhà của trẫm, trẫm sao có thể không đi.
-Chuyện của đế vương là chuyện của thiên hạ, hoàng gia sao lại có việc riêng để nói chứ?
-Các khanh nhìn xem lão tặc Ninh Vương giương cờ hiệu gì? Làm ô nhục Tiên hoàng và trẫm, đại nghịch bất đạo như thế, nhân thần đều phẫn nộ, việc gì có thể nhịn được chứ việc này thì không? Trẫm không chỉ là đế vương có được giang sơn xã tắc, mà còn là con trai của Tiên đế Hoằng Trị, có người làm nhục phụ thân trẫm, kẻ làm con sao có thể không xuất binh rửa nhục? Sao có thể không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738335/chuong-427-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.