-Công vụ lần này Dương khanh xử lý vô cùng tốt, trẫm nghe thấy rất vui mừng. Vừa về Báo phòng, Chính Đức liền tươi cười nói: -Hiện nay triều đình không chỉ thu dùng Bạch Y Quân, tạm thời cân bằng được thế cục Tái Bắc, hơn nữa toàn diệt một vạn năm ngàn tín đồ Di Lặc tà giáo nữa.
-Hiện tại quan phủ địa phương đang làm việc theo trình tự, dựa vào những tín đồ này mà kiểm tra thân quyến của bọn họ và những thân hữu từng có qua lại thân mật với bọn họ, đã bắt được một đám giáo đồ Di Lặc. Tin rằng qua trận chiến này, nguyên khí Di Lặc giáo bị tổn hại nghiêm trọng, ít nhất thì năm mươi năm cũng không làm được trò trống gì, mà đến lúc đó, Đại Minh đã binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an, còn ai đồng ý theo bọn họ tạo phản chứ?
-Đều là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng. Hoàng thượng, tình hình trong kinh thế nào? Lại để cho Hoàng thượng đích thân ra phố cải chính tin đồn với dân chúng vậy? Dương Lăng thuận miệng nói một câu, lập tức đi vào vấn đề chính.
Nhắc tới việc này, trên khuôn mặt anh tuấn của Chính Đức hiện lên vẻ tức giận: -Dĩ nhiên là Di Lặc giáo vì muốn phối hợp với việc tạo phản, nên phái người tung tin đồn ở trong kinh rồi. Ba Xưởng một Vệ đang rà soát chặt chẽ, tung người phân bố cả chín thành, đã không còn ai dám công khai tung tin đồn nữa, có điều những tin tức đã được tung ra cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn trong dân gian.
-Lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738326/chuong-424-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.