Lý Phúc Đạt vội vàng chạy đến.
Đại quân Dương Lăng bị điều đi khỏi trạm Tỉnh Kính, xông thẳng đến Thanh Thiên Câu, lúc này Lý Phúc Đạt đang chỉ huy quân đội tấn công Bạch Y Quân. Bạch Y Quân lại đang tấn công quan ải của Thanh Thiên Câu. Hai bên đều ở trong một khe núi nhỏ hẹp dài, căn bản không thể nào triển khai toàn bộ binh lực, chỉ có binh lính phía trước gặp địch có thể giao chiến với đối phương, ưu thế binh lực đông khó có thể phát huy hiệu lực.
Bạch Y Quân trong phút chốc công phá Thanh Thiên Câu trước thì có thể mượn màn đêm mà trốn vào núi xanh rậm rạp rất khó truy đuổi được, nếu trước khi bọn họ công phá quan ải mà truy binh công phá phòng tuyến của bọn họ thì có thể toàn diệt bọn họ ở đây. Lý Phúc Đạt đương nhiên sẽ không để cho con mồi dùng để dụ hổ rời núi dễ dàng xong đời.
Lần này được điều đến bao vây tiễu trừ Bạch Y Quân chính là Thái Nguyên Tả vệ và Thái Nguyên Trung vệ. Lý Phúc Đạt điều Thái Nguyên Trung Vệ mà mình khống chế lên phía trước, lại mượn cớ địa thế nhỏ hẹp rất khó triển khai, lệnh cho Thái Nguyên Tả Vệ nghĩ cách trèo lên ngọn núi hiểm trở hai bên, khống chế kẻ thù từ trên cao xuống. Núi này hiểm yếu vô cùng, chỉ có đường nhỏ mà mấy tiều phu miền núi thường đi, trong cảnh tối lửa tắt đèn mà muốn điều một đội quân lên đó, nhanh nhất cũng phải một canh giờ.
Mà quan binh của Lý Phúc Đạt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738320/chuong-422-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.