-Cái gì? Vẻ mặt tươi cười của Dương Lăng chấn động, giận tím mặt nói: -Dân đoàn lại vô năng nữa, cũng có một vạn năm ngàn người lại bị năm ngàn Bạch Y phỉ tập kích doanh thành công? Rác rưởi! Thật là rác rưởi! Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
Dương Lăng giận đến nổi trận lôi đình, thở phì phì nói: -Thanh Thiên Câu? Bọn họ đang muốn từ Thanh Thiên Câu trốn về núi Thái Hành mà. Ở đó chỉ có ba ngàn quân phòng thủ, lại chưa từng dự đoán bọn họ sẽ đột phá trùng vậy, đâyđâyngươi là thủ hạ của Trương đại nhân Thái Nguyên Vệ? Bây giờ tình hình thế nào?
-Hồi Quốc Công gia, khu phòng thủ của Thái Nguyên Vệ và Dân đoàn Thái Nguyên kề nhau, sau khi nhận được tin tức, Trương đại nhân lập tức triệu tập toàn bộ binh mã trong doanh rời khỏi quân doanh, bây giờ đang đuổi theo Bạch Y Quân.
Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nổi giận nói: -Vậy Dân đoàn thì sao?
-Dân đoànLần đầu đánh giặc, vừa bị tấn công thì lập tức bại như núi sụp, chạy trốn khắp nơi, tướng lĩnh của bọn họ đang gom tàn binh khắp nơi.
Dương Lăng nghiến răng, hung tợn nói: -Đáng chết! Đôi rác rưởi Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ đáng chết vạn lần.
Hắn gấp gáp tới lui hai nước, chỉ tay hét lên: -Ngươi lập tức quay về nói với Trương Dần, tuyệt đối không thể để Hồng nương tử công phá Thanh Thiên Câu trốn về núi Thái Hành, phải cuốn lấy bọn họ, bản Quốc Công lập tức chỉ huy quân đến tiếp viện, chỉ cần đừng để Hồng nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738318/chuong-422-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.