Dương Lăng buột miệng nói câu đó ra, đột nhiên mý mắt giật lên một cái. Hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn một cái khác thường, chỉ nhìn thấy Miêu Quỳ đang bưng chén trà trên tay, cũng đang sốt sắng nhìn hắn chăm chú. Hai người bọn họ bất giác đều đứng bật dậy.
Miêu Quỳ thốt lên đầy nghi hoặc:
- Dân đoàn, đám dân đoàn vừa mới được thành lập... có lẽ nào có vấn đề ở đó?
Dương Lăng trừng mắt lên nhìn lão ta một hồi lâu rồi mới khan tiếng hỏi lại:
- Có thể như vậy sao? Một quy mô lớn đến như vậy sao? Toàn bộ dân đoàn đều... là người của y hay sao?
Dương Lăng đã từng suy nghĩ đến phản ứng của Lý Phúc Đạt sau khi xác nhận được quả thực Hoàng thượng đang ở trong hành dinh Khâm sai, đột kích, mai phục, ám hại, sai người hạ độc, phái cao thủ đến hành thích, tất cả những thủ đoạn đó Dương Lăng đều đã tính đến các biện pháp để chống lại. Chỉ có duy nhất hắn không thể ngờ tới Giáo chủ Di Lặc Giáo sẽ chỉ huy quân đột đến tấn công.
Đó vốn dĩ là chuyện không có khả năng xảy ta, trừ phi trong hai năm Lý Phúc Đạt ở Thái Nguyên đã tẩy não toàn bộ nhánh quân ở đó, đã khiến cho bọn chúng hoàn toàn trở thành người của y. Bằng không thì Lý Phúc Đạt hoàn toàn không thể có lý do nào thuyết phục toàn bộ đám binh lính đó, chỉ huy bọn chúng công kích quân đội triều đình, công kích hành dinh Khâm sai được.
Nhưng nếu như đám dân đoàn kia đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738309/chuong-420-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.