Tỉnh Kính Dịch được các thị vệ canh phòng vô cùng cẩn mật. Nếu Hoàng đế thật sự tới đây thì đám thị vệ lại càng canh gác chặt chẽ hơn nữa. Muốn bước ra khỏi đây thì dễ, nhưng muốn bước vào trong thì khó còn hơn cả lên trời. Chỉ e tên thích khách đó còn chưa kịp vào tới hành dinh của quan Khâm sai thì sớm đã bị ba nghìn thiết bệ của Dương Lăng bao vây chặt lấy rồi.
- Vậy, lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây để mặc cho cơ hội tuột khỏi tay mình hay sao?
Giang Nam Nhạn có phần sốt ruột:
- Giáo chủ, ngài thường nói phải biết nắm bắt thời cơ, nhắm trúng thời cơ. Nay đây chính là cơ hội tốt nhất rồi còn gì. Nếu như Hoàng đế gặp phải thích khách, Dương Lăng chắc chắn sẽ tiêu đời. Hoàng đế không có người thừa tự, các Phiên Vương đương nhiên sẽ tranh giành nhòm ngó.
Chính trong thời khắc đó, Ninh Vương ở phương Nam vùng lên khởi nghĩa. Hương quân của chúng ta ở phương Bắc sẽ phối hợp cùng với ông ta, há chẳng phải thiên hạ đã nằm trong tầm tay của Giáo chủ rồi hay sao. Cơ hội phải biết nắm bắt, qua rồi thì không bao giờ còn có cơ hội nữa. Giáo chủ, nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
- Cứ từ từ, cần phải bình tĩnh. Ha ha ha.
Lý Phúc Đạt trầm tĩnh đáp lại, nhưng bàn tay đang rót trà của y cứ run lên bần bật khiến cho chén trà rung rung lên, suýt chút nữa thì rớt ra khỏi chén.
- Trước tiên, chúng ta phải làm cho rõ ràng, Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738307/chuong-419-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.