- Đại tiểu thư, hàng đi thôi!
Sắc mặt của Phong Lôi đỏ như màu máu, y cố gắng cầm cự lấy hơi thở cuối cùng lao như bay về sơn trại, không dám đáp trả lại đám binh sĩ canh gác hỏi chuyện, chỉ lo sợ rằng hơi thở này thoát ra ngoài thì sẽ chết ngay tại trận.
Phong Lôi xông vào trại nghị sự mới được dựng lên, nói được một câu, hết hơi, thổ huyết, lập tức ngẩng đầu ngất xuống. Cũng may là Chân Dương Qua phản ứng nhanh, vội vàng chạy qua đỡ lấy y.
Chỉ có điều sau khi thổ huyết ra thì sắc mặt của Phong Lôi nhanh chóng trở nên trắng bệch, xanh ngắt đi, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự.
Chân Dương Qua nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trên người không có vết thương cũng không có vết máu, ông ta bèn giựt phăng một cái áo bào của Phong Lôi, cởi áo lót bên trong ra, để lộ phần trên của y, nhìn một cái rồi kinh ngạc thốt lên:
- Chưởng thương lợi hại quá, nhất định là một cao thủ nội gia. Oanh Nhi, con mau đến xem, tứ thúc không rành về công phu nội gia.
Hồng Nương Tử vội vàng chạy tới, nhìn thấy năm đầu ngón tay đen láy, không lõm xuống mà lại lồi lên trên vùng ngực màu xám đen của Phong Lôi, thì bất giác kinh ngạc lắm. Quan sát thật kỹ lưỡng một hồi lâu thì sắc mặt Hồng Nương Tử trắng bệch như màu tuyết:
- Đây là Tu La Độc Sát Chưởng, là thứ võ công độc môn của Lý Phúc Đạt, Giáo chủ Di Lặc Giáo! Phong Lôi... đã gặp Lý Phúc Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738296/chuong-417-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.