Lời nói của Chính Đức lại gây nên một trận cười vang....
Tân nương tử sau khi được hô hào gọi nhiều lần cuồi cùng cũng đã đi ra, Hoàng Đế Chính Đức mỏi mắt trông mong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhất Tiên mặc váy đỏ thẫm, phía dưới là váy lụa thêu hoa, phượng bào đỏ thẫm, áo khoác choàng trên vai được thêu các loại hình may mắn, trên chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một nắm được buộc một chiếc ruy băng, giày thêu hoa, trên đầu đội mũ phượng dùng các loại trang sức như minh châu, ngọc thạch chế tạo thành, cùng Ngọc Nhi và Tuyết Nhi đi ra cửa.
Theo quy củ, tân nương tử chưa đến nhà chồng, đầu không được ngẩng lên nhìn trời, chân không thể chạm đất, cho nên trên đầu nàng phủ khăn voan đỏ, để cho huynh trưởng Dương Lăng cõng nàng ra cửa, đưa lên kiệu qua. Dương Lăng cõng Đường Nhất Tiên, Chính Đức đi bên cạnh, vô cùng vui vẻ đi ra khỏi cửa lớn, dân chúng bên kia bờ sông đều ngóng xem, nhón chân lên nhìn về phía bên này.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ùng một tiếng, tiếng nổ vô cùng mạnh, nghe có chút ghê người, tiếng pháo vang lên rung trời, nổ to đến mức khiến gà bay chó sủa. Ngay lúc đó dân chúng vây xem chúc mừng đều ôm vợ ôm con tìm chỗ trốn, Dương Lăng lưng cõng Đường Nhất Tiên tư thế hiên ngang biến mất trong màn khói dày đặc, không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
Cẩm y vệ lo lắng nhào về phía cửa lớn, hộ vệ Hoàng Thượng, Quý phi và Uy quốc công, một lúc khói đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738281/chuong-412-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.