Vĩnh Thuần hôm nay đến vốn định trong rừng du ngoạn săn bắn tạo cơ hội cho tỷ tỷ và Dương Lăng một mình, dù cho tỷ tỷ không có can đảm biểu lộ tình ý, ít nhất cũng để cho hai người có thể từ từ chung sống hòa hợp, tình cảm nảy sinh. Sự cố ngựa lúc này lại cho nàng linh cảm, cho nên mới lập tức yêu cầu Dương Lăng đuổi theo tỷ tỷ.
Nàng liếc nhìn Tương Nhi. Tương Nhi cưỡi con ngựa bờm đỏ đầu nhỏ hơn chạy về phía bãi cỏ bên hồ, con ngựa kia kêu hí hí, bốn vó nhảy chồm lên, lao đi như phi nước đại. Tương Nhi thân trên dán sát vào lưng ngựa, một tay nắm chặt dây cương, quần áo đỏ chót hai sợi đai tung bay lên theo gió, xa xa nhìn lại tựa như một đôi cánh vờn bay, bộ dáng kia lướt nhanh như gió, thế không thể cản.
Vĩnh Thuần yên lòng, biết với thuật cưỡi ngựa của Tương Nhi hẳn không đến mức ngã xuống khỏi ngựa, nàng sợ đám bộ hạ kia đuổi theo làm hỏng chuyện tốt của tỷ tỷ và Dương Lăng, liền khẽ quát một tiếng
- Các ngươi tất cả đợi ở chỗ này không được nhúc nhích. Chúng ta không ngăn lại khi ngựa hoảng sợ.
Nói xong liên tục vung roi ngựa, tiếp tục đuổi theo Tương Nhi.
Nơi này là vườn ngự uyển hoàng gia, vòng ngoài có binh lính đóng giữ, có hơn ngàn hải hộ và thái giám xử lí, hồ nước và rừng rậm tuy là một vẻ quang cảnh nguyên thủy, song cũng không có dã thú gì có thể đả thương người, cho nên Vĩnh Thuần công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738264/chuong-407-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.