Lương Trữ vì lấy bản thân làm gương, phu nhân Minh Minh không muốn trở về nhà mẹ đẻ, liền cố ý bố trí cho nàng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, mình tìm người thuê xe ngựa, sai người nhà đi cùng, rêu rao hơn nửa vòng kinh thành. Các quan viên vốn muốn họ ra mặt thay mình đòi lại khoản phúc lợi này, chưa từng muốn họ dẫn đầu chấp hành. Bỗng chốc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng không có ai dám nói ra.
Kỳ thực Dương Lăng cũng biết bổng lộc của các quan lại quá thấp. Đương nhiên họ sẽ có một khoản thu nhập khác. Nhưng thanh quan thì khác. Ví dụ như Dương Nhất Thanh, đường đường là một Lại bộ Thượng thư, lại không kiếm trác nhiều, vì chi tiêu cho gia dụng, thường xuyên giúp một số nhà trọ lớn, quán rượu viết biển bảng. Hoặc nhà giàu nào có hôn sự, tang sự, cưới gả, mời ông viết văn chương gì đó, kiếm lấy chút tiền. Dương Lăng thấy thế cảm thấy thật đáng thương.
Từ nay về sau bổng lộc quan viên phải được nâng cao mới đúng. Nhưng chuyện này trước mắt không thể thực hiện được, phải qua mấy năm nữa khi các dự án tân chính đã có hiệu quả mới tính tiếp. Mặc dù hiện tại có những lời oán thán, dùng những lời nói suông trấn an cũng vô dụng. Bởi vì họ tổn thất là lợi ích thực tế, nhưng, chờ qua hai năm nữa sẽ có lợi nhuận, không cần ngươi phải nói nữa, họ cũng sẽ hiểu ngày xưa làm như vậy là đúng.
Dương Lăng cũng không nhàn rỗi gì. Những chuyện này hắn đều tham dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738259/chuong-405-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.