Hoàng đế Chính Đức trợn mắt lên nhìn. Nỗi phiền muộn nhất của y chính là bị chụp mũ. Ban đầu những quan viên này không ít người đã chụp mũi y, đến giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. Y đan hai tay lại, không kiên nhẫn nói:
- Vậy các ngươi nói, nên làm thế nào?
Triệu Giản Chi liền nói:
- Nên tước bỏ tước vị.
Chính Đức cười khan hai tiếng, nói:
- Quá nghiêm trọng vậy sao? Còn nhớ năm đó Diễn Thánh Công bóp chết 4 người, phụ nữ gian dâm 40 ….
Cao Vi liền lên tiếng:
- Theo như thần thấy, nên tước bỏ toàn bộ chức vụ của Dương Lăng trong triều, để hắn an phận làm một Quốc công, cho là trừng phạt.
Chính Đức trợn trừng hai mắt lên, trách:
- Khốn kiếp! Cho dù là vi phạm chế độ chịu tang cha, nhưng triều đình nay đang lúc cần dùng người, phương pháp xử lý “đoạt tình” cũng phải ôn hòa. Thiên tử không thủ hiếu, vì sao? Bởi vì nước không thể một ngày không có vua, không thể vì tư tình mà sai lầm quốc sự. Người Mông tái ngoại đang nội chiến, đánh nhau túi bụi. Nếu không biết nắm bắt thời cơ, uy hiếp lớn nhất của biên cương phía bắc Đại Minh sẽ có thể vừa khởi quân đã bình phản được.
Bạch Y phỉ tung hoành thiên hạ, hung hãn như mặt trời ban trưa. Nếu không có Dương Lăng, há có thể bình phản nhanh như vậy sao? Tước bỏ đi toàn bộ chức vụ của hắn, những chuyện này khanh thay Trẫm làm được sao? Ừ, nào nào nào, khanh thay Trẫm hạ quân lệnh đi. Nếu khanh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738256/chuong-404-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.