Tiền Ninh chức quan cao hơn Giang Bân, lại làm quan ở Giang Nam nơi giàu có nhất, so với Giang Bân một người trên trời mội người dưới đất, hơn nữa biết nói lời ngon tiếng ngọt hơn Giang Bân. Trước đó sau khi theo Tiền Ninh, cô ta tự cảm thấy leo lên được cành cây cao, càng dương dương tự đắc, nhất là ở miếu phu tử thấy Giang Bân có hai vết sẹo khủng bố trên má, hung hãn xấu xí hơn so với trước kia, trong lòng càng thêm không thích. Nhưng Tiền Ninh này bản tính bỉ ổi vô cùng, mà còn thích giở trò sau lưng, y đắc tội không nổi Dương Lăng, Quốc công ra mặt nói giúp cho, y không dám không nể mặt, nhưng Giang Bân khiêu chiến với y trước mặt mọi người, lại tự nghĩ rằng đường đường Nam Trấn phủ Ti Trấn phủ sứ, bị một quan quân nho nhỏ dọa dẫm, nếu cứ thẽ thọt khúm núm như vậy, sau này thật sự không có mặt mũi nào gặp người đời, nghĩ tới nghĩ lui, y đem mọi căm giận đều trút lên người Vương Mãn Đường. Sau khi trở về phủ. Tiền Ninh đối xử với cô ta không một chút dịu dàng, người phụ nữ này sắp không còn thuộc về y, y còn có gì để thương tiếc nữa, không những thô bạo mà chà đạp cô ta một phen, sau khi hết hứng thú lại đem thưởng cô ta cho mấy tên thân binh thậm chí đầy tớ thân tín trong phủ dùng, chính là rắp tâm làm nhục Giang Bân, để tìm lại thể diện bị mất trước mặt mọi người. - Ngươi không phải muốn đấu với Lão tử sao? Thiếp của ngươi ngay cả người hầu bên mình ta đều chơi qua, ta xem ngươi về sau làm sao nhìn người đời. Ba ngày này cô ta vẫn là người của ta, ta muốn thưởng ai thì thưởng, ngươi sợ mất mặt thì đi làm loạn đi. Không chỉ như thế, y vì kích động Giang Bân, còn làm thủ thuật lên người Vương Mãn Đường, để cho Giang Bân đắng ăn không nổi, lại không thể đem chuyện bẩn thỉu này tố cáo với Uy Quốc công, thậm chí xấu hổ nếu công khai ra ngoài, y dùng phương pháp nhục nhã này ở tại nơi bí mật của Vương Mãn Đường. Vương Mãn Đường thực sự không nghĩ tới tên Tiền Ninh này thoạt nhìn ôn hòa, có vẻ dịu dàng quan tâm hơn nhiều so với vẻ thô cộc kia của Giang Bân kia, một khi tàn nhẫn lại trở nên nham hiểm như thế, đối với một cô gái yếu ớt như cô ta lại tuyệt tình như thế, trong lòng vô cùng đau đớn. Giang Bân thấy cô ta chỉ khóc nức nở, gấp đến độ đỏ mặt tía tai, tóm lấy Vương Mãn Đường chỉ quát hỏi đã xảy ra chuyện gì, tay gã lực vô cùng lớn, lại không biết nặng nhẹ, bóp cho xuong cánh tay Vương Mãn Đường muốn nứt ra. Cô ta bị ép quá, đành phải xấu hổ nhẫn nhục đem chuyện đã xảy ra nói một lượt, Giang Bân nghe xong chuyện của cô ta, từ từ buông tay ra đứng thẳng lên, miệng nhè nhẹ hít khí vào, một lúc lâu không nói được lời nào. Vương Mãn Đường ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy trán Giang Bân gân xanh nổi lên, giống như từng con giun màu xanh, gương mặt đỏ như sắp phụt máu, hai con ngươi trợn như căng tròn, vết thương trên má do tên tụm thành hai viên mụn thịt đập thinh thịnh lõm xuống, gã cười một tiếng ha hả kỳ quái, lạnh lùng nói - Hắn …. Để cho thân binh, tôi tớ trong phủ cưỡng dâm ngươi? Vương Mãn Đường gã thấy bộ dạng này của hắn, không kìm nổi hoảng sợ bò về phía sau vài bước, còn tưởng rằng Giang Bân thẹn quá hóa giận muốn giết cô ta, lại nghe Giang Bân nói - Hắn làm thủ thuật lên người nàng? Thủ thuật gì? Vương Mãn Đường ôm lấy hai cánh tay run giọng nói - Thiếp….Thiếp bị trói trên ghế, thật sự không biết, ngay sau đó liền bị bọn chúng trói chặt hai tay, để cho Cẩm Y Vệ áp tải trở về. Giang Bân cười gằn một tiếng, kéo cô ta dậy một cái. Vương Mãn Đường cao gầy nở nang, ít nhất cũng nặng trên dưới một trăm cân, ở trên tay Giang Bân lại nhẹ như một con mèo con, bị ném lên trên giường cô ta kinh sợ kêu lên một tiếng. Giang Bân liền bắt đầu xé rách váy cô ta. Vương Mãn Đường sợ hãi trong lòng, khóc la giẫy dụa, Giang Bân tức giận nói - Toàn thân ngươi trên dưới chỗ nào ông chưa từng nhìn thấy? La hét thêm tiếng nữa, ông lại tát tai ngươi bây giờ. Vương Mãn Đường vậy mới không dám giãy dụa, hai tay che mặt khóc nỉ non. Giang Bân vừa nhìn, một luồng khí bẩn dâng lên, gã loạng choạng lùi hai bước. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Vương Mãn Đường mở hai tay nhìn thấy Giang Bân sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng ngậm máu, không khỏi kinh sợ kêu một tiếng. Trước mắt Giang Bân biến thành màu đen, gã lấy lại bình tĩnh, quay người đi ra cầm đôi song đao trên bàn lên. Vương Mãn Đường giật mình muốn trốn tránh mà bò ngược lại hai bước trên giường, đột nhiên nhớ tới bản thân tự phụ về vẻ mặt xinh đẹp, nhưng mấy năm qua số phận long đong, chịu đựng đủ ức hiếp, nhất thời mất hết hy vọng, cô ta lại bò lên trước hai bước, quỳ mọp trên giường, vươn cái cổ mảnh mai ra, buồn rầu nói - Lão gia muốn giết thì giết thiếp đi. Thiếp có sống, thực cũng không còn muốn sống nữa. Giang Bân lè lưỡi ra liếm máu tươi trên khóe miệng, cười gằn nói - Giết đàn bà tính bản lĩnh cái gì? Người tự lấy nước rửa sạch sẽ đi, đừng để ta nhìn thấy nó nữa. Ta đi tìm tên cẩu tạp chủng Tiền Ninh kia. Vương Mãn Đường ngơ ngác nhìn Giang Bân đi ra ngoài, thật lâu mới tỉnh ra nhìn xem Tiền Ninh động thủ thuật gì trên người mình, vừa nhìn không nén nổi xấu hổ phẫn nộ muốn chết. Người phụ nữ này chưa bao giờ coi trinh tiết ra gì, lần đầu tiên phát sinh lòng tự trọng mãnh liệt, chỉ cảm thấy mình sống, thực sự không có chút danh dự tôn nghiêm của việc làm người nữa. Xưa nay ả tự cho là trẻ trung dung mạo xinh đẹp, các nam nhân đều thèm nhỏ dãi, không ngờ rằng trong mắt bọn chúng từ đầu đến cuối không hơn một món đồ chơi. Cô ta lại nghĩ tới Giang Bân, người này quyết không phải là một con người hoàn mỹ, càng không chắc là một người tốt, nhưng cho dù hắn có nhiều tật xấu, nhưng mà là người đàn ông duy nhất không ruồng bỏ mình, bị làm nhục bị chèn ép cũng không trút giận sang mình, sẵn sàng đổ máu, liều mạng vì mình. Nghĩ đến đây, Vương Mãn Đường vừa hận vừa hối tiếc, nằm sấp trên giường buồn bã mà khóc, đau lòng mãi không thôi. Trải qua chuyện lần này, Vương Mãn Đường thấu hiểu triệt để, từ nay về sau ”tẩy tận duyên hoa”, tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, từ nay về sau nương theo Giang Bân cả đời, thành tâm thành ý thủy chung hầu hạ gã, không còn thay lòng đổi dạ nữa. Lại nói Giang Bân, vác đôi song đao sải bước đi trên đường phố Kim Lăng, người đi đường chỉ thấy tay gã xách song đao, mang bộ mặt hung dữ, một đôi hung tinh sát khí kinh người, cũng không khỏi kinh hãi mà lùi về hai bên đường. Mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, nơi Giang Bân đi đến lại như mang theo luồng âm phong dày đặc khiến cho người ta sởn tóc gáy. (Tẩy tận duyên hoa: Tư tưởng triết học Đạo gia, ý là gột hết bề ngoài thế tục giả tạo, không thoa phấn son, không che giấu tâm cơ, có khí chất trong sạch thoát tục, thanh nhã như hoa cúc.) Tới một ngã tư đường, vừa lúc gặp một đoàn xe đi qua, mấy tên sai dịch hét lơn - Người đi đường tránh ra, tránh ra, An Khánh tri phủ mới nhậm chức Ngũ đại nhân đến. Đám quan đi xa đều là kỳ bài, nghi trượng cái gì cũng có, tuy nhiên Ngũ Văn Định vừa mới đi nhậm chức, không có nghi trượng, ông đi Lại bộ bái kiến, sau đó phải vội vàng tới bái kiến Uy Quốc công, đồng thời gặp con trai, Ứng Thiên phủ doãn liền phái một đội nha sai tạm thời làm nghi trượng này. Đồ Giang Bân mặc hôm nay chinh là quân phục hàng ngày, không khoác cấp hàm quan lại, cũng không ai biết phẩm bậc, gã không nói tiếng nào mà đi đến đây, người ta kêu đứng lại, gã cũng liền đứng lại, đợi cho đoàn xe của Ngũ Văn Định đi qua, gã ngẫm nghĩ một chút, nhưng không đi tiếp nữa. Trải qua lần trì hoãn lại này, gã bỗng nhiên hiểu ra. Tiền Ninh chọc tức mình như vậy, trong phủ cua y sao có thể không có chuẩn bị? Cứ như vậy xách đao mà đi, chỉ sợ vừa vào cửa liền bị y bắn chết rồi, bị y giết rồi đều là chết oan, lúc đấy ngay cả Quốc công gia cũng không tiện nói gì nữa rồi. Lại dắt thuộc hạ đi kéo bè kéo lũ đánh nhau với Cẩm Y Vệ ư? Cẩm Y Vệ là gì chứ? Đây là địa bàn của bọn chúng, không đợi đại đội nhân mã kéo đến, chỉ sợ y nhận được tin lập tức chuồn mất, động tĩnh này truyền tới tai Quốc công gia. Ta phải nói như thế nào? Chẳng lẽ đi nói với quốc công, Tiền Ninh hắn chơi nữ nhân của ta, ngay cả người hầu thấp hèn trong phủ y đều đã chơi nữ nhân của ta, còn vẽ bản đồ ở chỗ kín của cô ta để làm nhục ta? Không chừng còn phải gọi Hoa Mãn Đường đến làm nhân chứng, có phải tìm bà đỡ đi nghiệm chứng hay không? Nếu như vậy, cô ta không mắc cỡ chết ta cũng mắc chết được, Giang Bân ta cũng không phải kẻ hạ lưu, đến nay dù gì cũng là một Du kích tướng quân. Chuyện xấu này nói ra, cả đời đừng nghĩ rất muốn ngẩng đầu làm người. Giang Bân chống song đao, nhìn chằm chằm bóng mình dưới mặt trời, qua một lúc lâu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, nâng song đao lên thản nhiên xoay người bỏ đi. Nhìn bộ dạng ung dung giống như tên lính nhàn rỗi không có việc gì đi dạo phố. Chỉ là hình thể, tướng mạo của Giang Bân làm người khác chú ý quá mức, nhưng không ai chú ý trong mắt hắn như có như không một chút thù hận và kéo ra một tia cười tà ác: - Giang Bân ta đường đường nam nhi bảy thước, lần này chịu nỗi nhục lớn, làm sao bắt chước phụ nữ trẻ con, đi tố cáo ngươi là cho xong chuyện? Ta muốn đóng giữ Kim Lăng đấy, còn nhiều thời gian, ngươi thích chơi, chúng ta cứ từ từ chơi, ngươi khinh mạt nữ nhân ta ba ngày, sớm muộn gì ta chơi nữ nhân của ngươi ba năm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]