- Nếu Triệu Toại sinh ở thời loạn vẫn có thể xem là hào kiệt một phương, phong hầu bái tướng sợ cũng không phải khó, đáng tiếc...
Dương Lăng đứng trên cồn cát, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về phía đông ngậm ngùi cảm thán.
Nước sông ào ạt chảy về đông, sóng biếc tung trào xóa hết mọi dấu vết. Năm tháng dần trôi, vương hầu tướng lĩnh, giang hồ thảo khấu chẳng qua đều hóa thành hư vô, có lẽ chỉ có trời đất này, chỉ có núi cao sông rộng này mới tồn tại vĩnh hằng.
- Như vậy cũng không tệ, đại trượng phu sống trên thế gian này, có người muốn kiến công lập nghiệp, có người muốn lưu danh thiên cổ. Triệu Toại có nhân có nghĩa, tuy sự nghiệp chưa thành nhưng cũng là anh hùng thảo khấu uy võ nhất trong một trăm năm nay từ khi Đại Minh lập quốc, đủ để ghi vào sách sử, lưu danh thiên cổ rồi.
Mã Liên Nhi dựa vào bên người hắn, dịu dàng nói:
- Còn có Hồng Nương Tử đã qua sông, mặc dù họ đều là địch của phu quân, nhưng không thể phủ nhận họ đều là những anh hùng vô song. Đáng tiếc không gặp thời, nếu không so với Đường Trại Nhi năm đó, muội thấy Hồng Nương Tử còn lợi hại hơn vài phần.
Trong mắt nàng có ý tán thưởng khó mà giấu được.
Nàng vừa nhắc tới Hồng Nương Tử, sắc mặt của Dương Lăng liền sa sầm.
Liên nhi không hề gì, hơn nữa là Hồng Nương Tử làm chủ nên mới thả nàng, trong lòng Dương Lăng không còn oán hận Hồng Nương Tử. Nhưng nàng ấy ngày càng đi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738235/chuong-398-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.