Một tiếng “keng” chói tai vang lên, thiết nàngn đỡ lấy gạt đơn đao ra, Triệu Phan xông tới đỡ lấy Triệu Toại, nghẹn ngào nói:
- Đại ca, lộ nhân mã của đệ sắp không ổn rồi, đệ và lão Tam sẽ cố chống cự, huynh dẫn nhân mã rút khỏi đi.
Triệu Toại thở hồng hộc lui lại mấy bước, quay đầu nhìn nhân mã nối liền không dứt vượt sông, thấy chừng hai ngàn người đã qua hết rồi, không kiềm được nhếch miệng cười.
- Không! Ai cũng có thể đi, ta không thể đi! Đưa quân đến Giang Đông đoạt Nam Kinh là chủ ý của ta, là ta làm hại Lưu Lục, toàn quân Dương Hổ bị diệt, khiến nhân mã của chúng ta bị đưa vào đường cùng. Nhưng nếu còn một huynh đệ nào chưa sang sông, Triệu Toại ta không thể đi được!
- Đại ca!
Triệu Phan sốt ruột dậm chân.
Lúc này, bóng dáng của Hồng Nương Tử thoăn thoắt chạy nhanh về phía bến tàu, nói:
- Tú Tài, tốc độ vượt sông quá chậm, hay là bỏ luôn chiến mã, cho người qua thôi.
- Không được!
Triệu Toại tức giận, lạnh lùng nói:
- Ngựa chính là hy vọng sống còn của chúng ta, không có ngựa thì làm sao đánh lại được? Dù có qua sông rồi cũng sẽ bị vây kín, bất quá thì chết trễ vài ngày thôi. Mỗi người qua dắt một con ngựa, dù cho chúng ta chết mất một nửa số người tại sông này, vậy ít nhất còn một nửa có thể sống sót.
Hồng Nương Tử cắn răng gật đầu, nói với Triệu Phong Tử đầu đẫm mồ hôi:
- Được! Vậy ta sẽ thủ, ngươi là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738233/chuong-397-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.