Lý Đại Lễ nơm nớp lo sợ đặt cái hầu bao đã sờn có chứa lương khô bên cạnh, vừa định nhắm mắt tạm nghỉ một lát, bỗng nhiên chân bị người ta đá một cái:
- Ầy, cút sang một bên, đây là địa bàn của gia gia!
Một tên ăn mày "Đầu sư tử" bĩu môi nói. Lý Đại Lễ thản nhiên cười, cố hết sức đứng dậy, vừa muốn nhặt hầu bao lên, thì tên ăn mày nọ liên đưa chân đá ra một bên, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo của mấy tên ăn mày đang đứng xem.
Lý Đại Lễ cũng cười, khuôn mặt cười khổ: "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mấy thứ như thế này, giờ cũng cưỡi được lên đầu ta." Y không biết làm sao đành lắc đầu, tập tễnh đi sang một bên. Đại trượng phu co được giãn được, Hàn Tín có thể chịu được nỗi nhục luồn trôn, ta chịu không nổi sao?
"Đầu sư tử" vốn định khơi dậy lửa giận của y, nhân cơ hội chiêu tập vài tên anh em đến giáo huấn y một chút, nhìn thấy y có thể nhẫn nhịn như thế, vừa cảm thấy thất vọng, lại có chút đắc ý, gã oán giận đạp một cước lên mông của Lý Đại Lễ, mắng rằng:
- Mẹ nó, xem như ngươi thức thời!
Không ngờ Lý Đại Lễ vốn thân mang tuyệt kỹ, giờ lại yếu đuối mỏng manh, một cướp kia đạp cho y ngã lăn ra đất, hai má lại còn ụp vào bãi phân chó. Lửa giận trong lòng Lý Đại Lễ bùng lên, nhiệt huyết cả người sôi trào, chuyện này kích động khiến y nổ đom đóm mắt, ngực lại đau đớn.
Y thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738220/chuong-393-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.