- E hèm! Ta là quan tướng triều đình, ngươi vừa mới nói cái gì?
Chu Đức An người tài năng đảm lược, một mình dẫn bốn thân binh đi vào ngỏ nhỏ, vừa lúc nghe thấy tiếng kêu vui mừng như điên của hai vợ chồng.
Ngỏ nhỏ này vì gần vùng binh hoảng mã loạn, bách tính đều đóng kín cửa, quan binh hao hết khí lực đến từng nhà từng hộ mở cửa đi vào điều tra, thì hay người này lại mở toang cửa hưng phấn kêu to. Chu Đức An đang gõ cửa một hộ gia đình, mơ hồ nghe ở đây nói cái gì mà phong tước, y lập tức bỏ hộ gia đình kia mau chóng bước nhanh tới.
Phương tú tài đang kinh hỉ nhảy nhót, vừa nghe giọng người nói sợ đến mức giật mình theo phản xạ. Y mới chỉ mở một cánh cửa, khe hở không lớn, vừa giật mình thì Chu Đức An đi vào, đứng ngăn ở cửa.
Chu Đức An mỉm cười, ôn tồn nói:
- Đừng sợ, chúng ta là quan binh của triều đình, đang bao vây tiễu trừ tàn phỉ trốn chạy, trong thôn này ngươi có nhìn thấy người lạ nào không?
Phương tú tài nhìn thấy vị quan tướng trước mặt toàn thân mặt giáp trụ uy vũ, bên hông giắt đao, vô cùng khôi ngô, phía sau còn có hai thị vệ đứng hầu, không khỏi mừng rỡ như điên, nói:
- Tiểu nhân đang muốn vào thành báo tin tức, vị quan gia này đến thật đúng lúc. Đạo tặc Dương Hổ chạy đến nhà tiểu nhân, bị tiểu nhân giết rồi.
- Cái gì?
Chu Đức An giật mình kinh hãi, đôi mắt trợn lên, nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738218/chuong-393-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.