Dương Lăng thản nhiên đi đến giữa cầu treo. Triệu Toại dẫn bốn mãnh tướng cũng đến đối diện, Dương Lăng mỉm cười chắp tay, nói
- Triệu đại ca, đã lâu không gặp
Triệu Toại hơi kinh ngạc, định thần nhìn hắn chăm chú, có chút quen mặt, nhưng chưa nghĩ ra mình quen biết Quốc công gia khi nào. Gã đáp một tiếng, chắp tay đáp lễ:
- Quốc công gia xưng hô như thế tại hạ không dám nhận
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Có gì mà không dám nhận, hội đèn Nguyên tiêu, huynh đệ chúng ta trò chuyện vui vẻ với nhau, lúc đó còn làm huynh tốn kém, mua bát bánh trôi cho tiểu đệ ăn đêm. Triệu huynh quý nhân nhiều việc, vậy mà lại quên mất sao?
- A! Người đó…người đó là ngươi ư.
Triệu Toại kinh ngạc nói.
Dương Lăng cười dài hành lễ, nói:
- Đúng là tiểu đệ, từ biệt ở Thắng Phương, không ngờ hôm nay gặp lại lại là binh tặc gặp nhau trên đỉnh Ngũ Lão này, thế sự biến hóa khôn lường, khiến người ta nghẹt thở.
Triệu Toại đã định thần, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay Quốc công gia đến không phải là muốn ôn lại chuyện cũ với ta đấy chứ?
Dương Lăng thoải mái tự nhiên nói:
- Cố nhân gặp lại, ôn lại chuyện cũ trước cũng không sao. Ha ha, mời Triệu huynh ngồi.
Triệu Toại hừ nhạt một tiếng, quay người trở về vị trí. Dương Lăng cũng ngồi xuống phía đối diện, nhấc chân bắt chéo, gió cuồn cuộn, thổi áo bào tung bay, tứ trảo kim long trên áo bào như muốn xuyên mây bay lên. Dương Lăng nhìn xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738185/chuong-385-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.