Chương trước
Chương sau
Những quan viên công kích trong triều sau khi nghe ngóng, biết Uy Quốc công hôm nay nạp thiếp, cái mũi của bọn họ thiếu chút nữa thì xẹp xuống:
- Cái này cùng với sự kiện Thái tử gia đăng cơ, bá quan văn võ ba lần thỉnh cầu liệu có gì khác biệt? Đây chẳng phải là cố tình trọc tức người ta sao?
Người bị chọc tức chính là bọn họ. Cử trọng nhược khinh (xử lý việc khó một cách nhẹ nhàng),đùa với người đời, trong chò đùa tưởng như hoang đường ấy, lại chính là lúc chỉnh đốn đám hủ nho, tham quan ô lại, đây đúng là trò hay quen dùng của vua tôi nhà này.
Dương gia cũng không tổ chức quá long trọng, tuy rằng thân phận của Dương lăng cao quý, nhưng nạp thiếp thì vẫn là nạp thiếp, chiếu lý mà nói, căn bản không cần phải quá phô trương. Hoàng thượng nạp phi cũng chỉ là rước kiệu đi qua cửa ngách vào cung là xong. Dân thường cưới vợ cũng là chuyện bình thường, tổ chức long trọng quá ngược lại khiến người cười chê.
Có điều, hôm nay Dương Lăng tổ chức hôn lễ theo nghi thức phương Tây, hơn nữa Hoàng thượng cũng tới tham dự, đây phải nói là một điều cực kỳ vinh dự.
Vinh dự không chỉ là toàn gia Dương phủ, đám cha sứ Nhã Các Tư bọn họ cũng cảm thấy vô cùng vinh dự. Đây còn là lần đầu tiên chủ trì hôn lễ kể từ khi bọn họ tới Đại Minh, cho nên giáo đường từ trên xuống dưới trang trí mới hoàn toàn, các cha sứ đều mặc những tấm áo choàng mới tinh
Lần trước giáo đường khánh thành, Hoàng đế đến thăm quan, khiến cho ở Kinh sư dấy lên một hồi chấn động rất lớn. Hiện tại bọn họ đã phát triển được hơn hai ngàn giáo đồ, tuy tuyệt đại đa số đều là những phụ nữ ở vào độ tuổi già và trung niên, nhưng thành tích trong một năm này cao hơn nhiều so với vài năm trước, thời bọn họ lăn lộn tựa như những tên ăn mày, cộng lại. Hiện tại, Hoàng đế lại một lần nữa đến thăm, hơn nữa chủ nhân của hôn lễ lại chính là Công tước của Đại Minh, sức ảnh hưởng là vô cùng sâu xa.
Bọn họ hiện tại đã liên hệ được với người ở quốc gia của mình, thậm chí Giáo Hoàng nơi đó cũng nghe nói bọn họ ở Phương Đông có được sự tiến triển vượt bậc. Các giáo sĩ đang tổ chức lại thành tùng nhóm, mua sắm thuyền bè, kêu gọi tình nguyện viên, thu thập các tài liệu về khoa học, văn hóa, tôn giáo…, chuẩn bị tiến hành phái thêm giáo sĩ tới Trung thổ truyền giáo với quy mô lớn hơn trước.
Những giáo sĩ rải rác ở những nơi khác như Đông Doanh, Lã Tống...thông qua thương nhân biết được sự phát triển của đồng nghiệp ở Đại Minh cũng nhanh chóng tới đây. Bởi vì việc truyền giáo của bọn họ tại những nơi đó là vô cùng khó khăn so với ở Đại Minh, hơn nữa người dân ở những nước như Đông Doanh, Lã Tống…khi tranh luận thường rất thích vận dụng những câu nói, tư tưởng của cổ nhân Trung Quốc và coi đó như là một dạng quyền uy.
Thậm chí trong lúc truyền giáo, bọn họ còn bị dân địa phương ở đó mỉa mai, đều nói đại ý là: “ngay cả người của Đại Minh còn không tin vào Chúa của các ngươi, không tin vào giáo lý của các ngươi, đừng lấy nó ra để lòe người”. Đại Minh có ảnh hưởng về văn hóa hết sức sâu đậm đến các nước nhỏ xung quanh, nên bọn họ cho rằng chỉ cần công phá được thành lũy kiên cố này, việc truyền bá tín ngưỡng và giáo lí ở địa phương khác liền dễ hơn nhiều.
Dương Lăng cũng không dám khinh thường vai trò của bọn họ. Các giáo hội phương Tây vào thời đó luôn nắm giữ những kiến thức tiên tiến nhất về văn hóa và khoa học kỹ thuật của phương Tây. Ba trụ cột của Thiên Chúa giáo vào cuối thời Minh là Từ Quang Khải, Lý Chi Tảo và Dương Đình Quân chính là tiếp thu rất nhiều tri thức của phương Tây, nên trên các phương diện toán học, thiên văn, lịch pháp, quân sự, chắc đạc, nông nghiệp và thủy lợi đều có những thành tích đáng kể.
Duy trì chặt chẽ mối liên hệ với bọn họ, đồng thời thường xuyên thu hút giáo sĩ phương Tây đến đây, sẽ đem lại rất nhiều những quan niệm mới, kiến thức mới của phương Tây. Đặc biệt khi họ dừng chân ở Kinh sư của Đại Minh, việc truyền bá sẽ phát triển rất nhanh, rồi bị dung hợp trong vô thức, sẽ ảnh hưởng tới một Đại Minh đang trong thời kỳ manh nha hình thành những tư tưởng mới, khoa học kỹ thuật mới và văn hóa mới.
Do đây là hôn lễ, nên bên ngoài giáo đường không có bố trí quan binh, nhưng lại có khá nhiều bách tính đến chúc mừng. Trong đám người này đa phần đều là thanh niên ngoài hai mươi tuổi, dáng người khôi ngô dũng mãnh, trong người giấu đao sắc bén. Có câu ba tầng trong, ba tầng ngoài, đám người này quả thật được phân làm ba tầng, tầng trong cùng chính là Đại nội Cẩm Y Vệ, ở giữa là thị vệ của Ngự Mã Giám, tầng ngoài cùng chính là người của Đông Xưởng. Hoàng đế đang ở đây, không thể không cẩn thận.
Cái gọi là khách quý trừ người của ba Xưởng một Vệ ra cũng chỉ có người nhà của Dương gia. Giờ phút này ở Dương phủ đang loạn thành một cục, Dương Lăng tức giận hổn hển nói:
- Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà ta biết ngay không nên nói cho y biết. Các ngươi nhìn xem, ngay cả hình mẫu ta cũng đã vẽ cho y rồi. Đây mà gọi là áo đuôi én sao? Đuôi én…cũng không nên để cái đuôi vểnh lên như vậy chứ.
Một đám thê thiếp cười khanh khách, Đường Nhất Tiên hất khuôn mặt xinh đẹp nói:
- Khụ khụ! Không được báng bổ quân vương, đây là bộ lễ phục được nhất trong mười sáu bộ mà Hoàng thượng tự mình tìm người để may đấy, huynh coi, đội thêm cái mũ này lên liền giống như…con dơi nha.
Dương Lăng tức giận trừng mắt nhìn nàng, lầm bầm:
- Ta đã nói rồi mà, hôn lễ không cần Hoàng thượng xử lý, y chỉ việc tới dự là được rồi, khụ! Y cứ nhất quyết muốn một mình ôm lấy mọi việc, còn nói nhất định khiến ta vừa lòng, kết quả, đến tận bây giờ mới cho ta xem, Cái này... cũng kịp sửa nữa rồi, đi thôi, đi thôi, nhanh đến giáo đường.
Dương Lăng mặc một bộ lễ phục màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ thóp cao có đuôi, vểnh lên như đuôi chim yến, khí độ hiên ngang đi ra ngoài. Tuyết Lý Mai che miệng cười khanh khách:
- Muội nhìn thế nào cũng không thấy lão gia nhà ta giống như chim yến, mà giống con chồn mới đúng.
Hàn Ấu Nương trừng mắt nhìn nàng, nhưng bản thân mình cũng không nhịn được cười.
Cao Văn Tâm nửa đùa nửa thật nói:
- Nữ nhân như nước mà, có nước thì sẽ có cá, cho nên trên người của nữ nhân còn có mùi tanh, nam nhân họ chính là người đi ăn vụng vị tanh, cho nên Chồn thì thích hợp hơn so với chim yến, thích vị tanh.
Nàng luôn miệng nói đến chuyện ăn vụng vị tanh, người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thành Khởi Vận dáng người thướt tha yểu điệu tựa như nhánh hoa mảnh khảnh đứng ở gần đó, khuôn mặt chợt hồng, nàng liếc trộm sang, thấy Cao Văn Tâm vừa nói vừa cười, không giống như là đang châm chọc mình, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhân không ai là không ghen, ghen tuông vốn là chuyện bình thường. Thê thiếp trong Dương gia sở dĩ hòa thuận, thứ nhất là do Dương Lăng đối xử bình đẳng, không thích nữ nhân trong nhà mình lục đục với nhau, thứ hai là bởi các nàng đều là người thông minh, biết việc tranh giành sự sủng ái không những không khiến cho Dương Lăng vui vẻ, ngược lại còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hơn nữa, các nàng thích bầu không khí hiện tại, cho nên cũng cố gắng hết sức để duy trì nó, không muốn làm cho cả nhà bất hòa, Cao Văn Tâm quả thật không hề có ý châm biếm nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.