Chương trước
Chương sau
Ngọn lửa chiến tranh ngày càng lớn, từng vệt sáng như lửa đốt cháy cả bầu trời đêm. Dưới chân thành Thái An, tiếng chém giết rung trời.
Công thành vào ban đêm, là đề nghị của một quan quân cấp thấp trong Dương Hổ Quân. Y vốn là một quan quân, đồn điền mà Vệ Sở phân cho y, khi đo đạc bị người của Lưu Cẩn tham công, nói là thổ địa của địa phương, mà bị lấy mất. Y không có đất để trồng ruộng, chỉ đành lưu lạc lang thang, trốn khỏi Vệ Sở. Lúc Dương Hổ Quân tới Sơn Đông thì y đầu quân luôn.
Theo chủ ý của y, Dương Hổ Quân ngày đêm không ngừng tấn công thành, trong đó thế tấn công của ban đêm mạnh nhất. Vì ban đêm tướng thủ trên đầu thành không thể nhìn rõ cụ thể bố trí và hướng di chuyển của Bạch Y Quân bên dưới. Như thế thì không thể dự đoán trước bước tiến của địch và chuẩn bị phòng thủ. Cách làm này quả thật làm khổ binh lính thủ thành, thế công ngoài thành lúc mạnh lúc yếu, ngày đêm không ngừng. Đặc biệt là ban đêm không thể nhìn rõ quân số của đối phương, bốn cửa thành nơi nào đánh thật, nơi nào đánh giả, quả thật không cách nào biết trước. Chỉ đành ngày đêm phòng thủ căng thẳng, nên bây giờ binh lính đều đã rất mệt mỏi.
Tính nhẫn nại của Dương Hổ cũng sắp hết rồi. Y vốn định dùng Thái An làm mồi câu, dụ lính thủ thành Tế Nam ra thành quyết chiến, nên thế công cũng không phải vô cùng mãnh liệt. Không ngờ quân của Tế Nam luôn án binh bất động. Mấy mươi thuyền lương thực mà y cướp ở sông Vận Hà, người ăn ngựa ăn, không hề tiết kiệm, bây giờ đã không còn bao nhiêu, nếu không công hạ thành Thái An, toàn quân sẽ phải đối diện với tình cảnh thiếu lương thực.
Vì vậy hai hôm nay, Dương Hổ đã từ bỏ kế hoạch vây thành đánh viện binh, toàn lực công kích thành Thái An, nhất định phải hạ được nó, dùng kho lương trong thành bổ sung lương thực, dùng của cải mỹ nữ trong thành cổ vũ sĩ khí ngày một suy yếu của toàn quân.
Dương Hổ Quân có bốn khẩu pháo lớn, nhờ sức trâu sức ngựa kéo từ huyện thành quanh đó đến, nguyên quan quân của Vệ Sở mới đầu quân cũng không biết dùng pháo. Y chỉ biết rằng khi sử dụng đại pháo phải cố định thiết tiêu, đặt chống sắt và tường đất sau xe. Còn về độ nâng của miệng pháo, mục tiêu, cự li vâng vâng toàn bộ đều không biết. Nhưng một tòa thành lớn thế này ở trước mắt, mỗi một đợt pháo thế nào cũng trúng tường thành hoặc bắn trong thành là được.
Bên kia cổng thành, lính Thái An sử dụng tầng tầng lớp lớp thạch cao đắp thành bức tường, phòng ngự đại pháo của Dương Hổ. Tường thành bị đạn pháo làm cho loang lổ, nhưng khi trời vừa chớm sáng, đại pháo của Dương Hổ Quân phụt tắt. Hỏa dược của họ còn mấy thùng lớn, nhưng đạn sắt thì đã dùng hết. Tiên phong Dương Hổ Quân không hề để ý, vẫn múa may cây cờ hiệu trong tay, ra lệnh cho thuộc hạ toàn lực công thành, bất kể thương vong.
Pháo trên tường thành phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, miệng phun khói đen, lựu đạn tấn công mãnh liệt trấn áp sự tiến công của quân Dương Hổ. Máy bắn đá, cầu hào, thang leo tường, không ngừng tập kết ở những góc chết của đại pháo. Các tảng đá, cầu lửa, cầu khói độc không ngừng được bắn lên trên tường thành. Từng mạng từng mạng người không ngừng bị chôn vùi trên chiến trường, mà không ai ngoái lại nhìn một cái.
Trong lều lớn trung tâm quân ngũ, Dương Hổ cau mày, đi đi lại lại một cách sốt ruột. Những tướng lĩnh thân tín như Mộc Vân, Đậu Hủ Lang im lặng đứng một bên. Dương Hổ đột nhiên ngừng bước, nói với giọng căm hận:
- Chỉ một cái thành Thái An thôi, mà lâu thế này vẫn chưa hạ được. Bây giờ đạn pháo thì dùng hết sạch, đại quân của Lưu Lục bị Dương Lăng chặn ngoài thành Đức Châu không thể tiến bước. Và nghiêm trọng nhất chính là lương thảo lại sắp dùng hết. Chẳng lẽ ta không thể không tử bỏ Thái An? Không cam tâm, ta không cam tâm!
Đậu Hủ Lang đảo mắt một cái rồi nói:
- Đại ca, hay là đệ dẫn một toán quân, đến các phủ huyện lân cận tìm kiếm thêm lần nữa, lương thực tìm thấy được thế nào cũng có thể để cho đại quân duy trì thêm mười ngày. Bây giờ quân ta cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi, nhưng binh lính trong thành Thái An chỉ sợ còn gian khổ hơn. Đệ không tin, chúng có thể cầm cự thêm mười ngày.
Còn Mộc Vân thì nói:
- Đại ca, theo đệ thấy, chi bằng chúng ta đưa quân xuống phía nam, phía nam lương thảo sung túc, đủ để cung ứng cho nhu cầu của quân ta. Nếu ta chiếm được Nam Kinh, đưa một tông thân Hoàng thất họ Chu lên làm con rối, tệ lắm thì cũng có thể lấy sông làm biên giới, chia đất cai trị với Kinh Sư.
Đậu Hủ Lang cười lạnh:
- Tên họ Mộc kia, hình như những lời lẽ như là chiếm trọn đất Sơn Đông, liên kết ba nơi Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây làm thòng lọng, siết chặt lấy nơi yết hầu của Kinh Sư là chủ ý của ngươi đúng không? Bây giờ thắng bại chưa phân, ngươi lại lên tiếng đòi đến Giang Nam rồi.
Mộc Vân mỉm cười, nói:
- Hành quân đánh trận, yêu cầu phải biết tùy cơ ứng biến. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là chiếm đoạt toàn đất Sơn Đông, sau đó tiến quân ra Bắc, chiếm Kinh Sư, chém người đứng đầu. Như không ngờ triều đình phản ứng nhanh như vậy, quân đội của họ không còn theo sau chúng ta dốc sức tiễu trừ, mà là chia ra trấn thủ, ỷ thế thành trì mà đối kháng quân ta. Thế mạnh của chúng ta là dã chiến, bây giờ chỉ còn cách bàn con đường khác.
Đậu Hủ Lang khịt mũi dè bỉu, bất mãn nói:
- Một tên xuất thân thợ săn như ngươi, còn tưởng mình là Gia Cát Lượng? Cùng lắm thì chỉ là con cáo già. Nếu sớm chiếm được Thái An thì hết chuyện rồi. Không phải ngươi nói cái gì vây mà không đánh, vây rồi giả đánh, dụ quân Tế Nam ra thành, bây giờ Thái An đã sớm bị công hạ rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng có cãi nữa!
Dương Hổ phiền não vung tay, nhìn ra ngoài lều, sắc trời đã sắp tỏ. Dương Hổ thở dài:
- Lệnh cho nhân mã của Dịch Thần Phong, Lý Dạ Ẩn lập tức phối hợp với Hàn Bách toàn lực công thành. Chúng ta đánh đến lúc trời sáng hoàn toàn, nếu vẫn chưa công hạ Thái An, sau khi “mai oa tạo phản” rồi thì rút quân ngay, thẳng tiến xuống phía Nam.
- Vâng!
Thấy Dương Hổ đã có quyết định, các tướng lĩnh trong lều đều cùng ôm quyền nhận lời.
Dương Hổ đi đến cửa lều, nhìn tường thành ở phía xa không ngừng bốc lửa và từng đợt âm thanh chém giết, trong lòng thầm keu gào:
- Là thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến sáng mai!
- Là thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến sáng mai!
*************
Bá Nhan Mãnh Khả vung roi gấp rút, không những mồ hôi nhễ nhại đầy người, mà ngay cả ngựa của ông cũng mồ hôi đầy mình.
Sáu ngàn kỵ binh, hai vạn con ngựa, phóng chạy hết mấy ngàn dặm. Mục tiêu: Hồ Thanh Hải, đại tướng phản nghịch Gia Tư Bố sở hữu ít nhất bốn vạn dân chúng.
Tốc độ hành quân của họ nhanh đến kinh người, một ngày ít nhất cũng đi được mấy trăm dặm. Để bảo tồn binh lực, chỉ đến lúc người ngựa đều mệt mỏi vô cùng mới dừng chân nghỉ nửa ngày. Chiến thuật tiến công sấm chớp trên đường dài của kỵ binh Mông Cổ, đều được hắn phát huy hết tác dụng.
Trọng binh tập kết ở quanh Tuyên Phủ Đại Đồng, giả bộ tấn công Đại Minh, che mắt thiên hạ, đích thân dẫn khinh kỵ tiến công ngàn dặm đến đánh y, Gia Tư Bố. Phần hào tình này, phần tự tin này, thật không hổ danh là huyết mạch đích hệ của Thành Cát Tư Hãn. Tâm thái cược tất cả cho hành động lần này, cũng chỉ có Bá Nhan Mãnh Khả mới có đảm phách như thế.
Y không thể không làm quyết định như thế, chiến bại không thể làm y suy sụp. Nhưng trong lúc y khó khăn nhất, đại tướng thân tín dưới trướng dẫn quân tạo phản. Nếu không nhanh chóng trừng phạt, y không thể khiến cho những bộ hạ khác nghe lệnh. Đáng sợ hơn, Gia Tư Bố không biết từ đâu tìm được Mãn Đô Hải sớm đã mất tung tích từ trước. Những quý tộc vốn thuộc hệ Mãn Đô Hải đều bắt đầu ngập ngừng do dự, một số bộ lạc nhỏ đã lặng lẽ đầu quân qua đó.
Nếu còn không giải quyết Gia Tư Bố, y cũng chỉ có thể chịu đựng khoảng nửa năm. Đến mùa đông năm nay, thế lực y lao tâm khổ tứ xây dựng mấy năm nay sẽ toàn bộ sụp đổ. Tìm đường sống trong cõi chết, y chỉ còn cách chiến đấu!
Chiến mã phi nước đại, rầm rầm trên thảo nguyên, một vạn thiết kỵ trông cứ như là một trận cuồng phong, mang theo sấm giật chớp lòe lướt qua, khiến choc him thú quanh đó sợ tới bỏ chạy hết.
Chỉ cần có đồng cỏ và nguồn nước, người Mông Cổ có thể không cần quân nhu nặng nề, hành lý nhẹ thì ngựa chạy nhanh, quãng đường dài ngàn dặm chỉ mất một khoảng thời gian ngắn. Đại quân áp sát Hồ Thanh Hải, bầu trời vẫn còn là một mảng màu đen. Bá Nhan Mãnh Khả ra lệnh cho đại quân dừng chân nghỉ ngơi. Khoảng nửa canh giờ sau, họ uống hết sữa ngựa và nước sạch, ăn hết luôn phần lương khô còn lại. Sau đó, nhân lúc ánh nắng bình minh đầu tiên chưa xuất hiện, phát động lần tấn công cuối cùng.
Hồ Thanh Hải sóng gợn mênh mang, vẫn còn chìm đắm trong khung cảnh nửa đêm nửa sáng. Chốc chốc, vài con cá quẫy đuôi vụt lên khỏi mặt nước, những con chim âu dậy sớm khẽ sà xuống mặt nước, đập cánh vỗ song, hòa cùng với tiếng kêu lâu lâu phát ra từ miệng chúng. Không gian vắng lặng mà tĩnh mịch.
Bên trong hang rào bên hồ là từng đàn dê và bò. Đất nơi đây màu mỡ, cây cỏ sum xuê, là nơi sống tốt của những con thú vật, là nông trường thiên nhiên rộng lớn, mảnh đất phì nhiêu đang chờ đợi khai khẩn.
Lúc này, chú chim trong lùm cỏ tung cánh bay cao, con hươu bào ngẩng đầu lên khỉ đám cỏ, trừng to đôi mắt nho nhỏ đen tròn cảnh giác nhìn quanh, rồi sau đó nhúc nhích cái đích mập ú vội vã bỏ chạy. Sau đó một giây, một tiếng sấm rền đánh ngay trúng chỗ nó vừa đứng.
Bá Nhan Khả Hãn giương roi thúc ngựa, từng làn gió mát trên Hồ Thanh Hải quét qua mặt y, các lều Mông Cổ trải dài vô tận dần hiện ra trước mắt y. Cái mà y cần tìm, chính là cái to nhất trong số đó, cái lều mà trước cửa có cắm một cột cờ cao chót vót. Từ xa truyền đến tiếng sấm rền, kinh động đến đám dê và bò cùng với chó chăn dê trước nhất, bọn chúng xáo động lên, bắt đầu phát ra những tiếng kêu, sủa hỗn loạn.
Khi thiết kỵ của Bá Nhan Khả Hãn phá vỡ phòng tuyến bên ngoài, nhanh chóng ập vào trung tâm doanh trại, các dũng sĩ của Gia Tư Bố đều vội đứng dậy, cầm vũ khí lên, leo lên lưng ngựa. Chúng không có quân do thám. Ở nơi này, quả thật có quá nhiều bộ tộc, mặc dù bộ tộc của Gia Tư Bố có sức mạnh to lớn nhất trong số đó, nhưng vẫn khó đảm bảo là không có kẻ khiêu chiến không tự lượng sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.