Ngọn lửa chiến tranh ngày càng lớn, từng vệt sáng như lửa đốt cháy cả bầu trời đêm. Dưới chân thành Thái An, tiếng chém giết rung trời.
Công thành vào ban đêm, là đề nghị của một quan quân cấp thấp trong Dương Hổ Quân. Y vốn là một quan quân, đồn điền mà Vệ Sở phân cho y, khi đo đạc bị người của Lưu Cẩn tham công, nói là thổ địa của địa phương, mà bị lấy mất. Y không có đất để trồng ruộng, chỉ đành lưu lạc lang thang, trốn khỏi Vệ Sở. Lúc Dương Hổ Quân tới Sơn Đông thì y đầu quân luôn.
Theo chủ ý của y, Dương Hổ Quân ngày đêm không ngừng tấn công thành, trong đó thế tấn công của ban đêm mạnh nhất. Vì ban đêm tướng thủ trên đầu thành không thể nhìn rõ cụ thể bố trí và hướng di chuyển của Bạch Y Quân bên dưới. Như thế thì không thể dự đoán trước bước tiến của địch và chuẩn bị phòng thủ. Cách làm này quả thật làm khổ binh lính thủ thành, thế công ngoài thành lúc mạnh lúc yếu, ngày đêm không ngừng. Đặc biệt là ban đêm không thể nhìn rõ quân số của đối phương, bốn cửa thành nơi nào đánh thật, nơi nào đánh giả, quả thật không cách nào biết trước. Chỉ đành ngày đêm phòng thủ căng thẳng, nên bây giờ binh lính đều đã rất mệt mỏi.
Tính nhẫn nại của Dương Hổ cũng sắp hết rồi. Y vốn định dùng Thái An làm mồi câu, dụ lính thủ thành Tế Nam ra thành quyết chiến, nên thế công cũng không phải vô cùng mãnh liệt. Không ngờ quân của Tế Nam luôn án binh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738142/chuong-375-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.