Trương Đa Khí há miệng, chỉ vào miệng nói:
- Chống đỡ? Ngươi xem đi lão đầu nhi còn răng sao? Đã rụng sạch rồi, lấy gì mà cắn? Ngươi là Sơn Đông Bố chính sứ, không phải Tế Nam Bố chính sứ, Thái An cũng không phải là con dân của ngươi rồi hả? Ngươi cứ trơ mắt nhìn Thái An nguy nan, hơn mười vạn dân chúng bị phản tặc làm thịt à?
Lã Kế Thiện liên tục cười khổ, đối mặt với vẻ tức giận của ân sư, đành phải ôn hòa giải thích. Một đám quan viên địa phương, thân sĩ học cứu đứng bên đều đứng ra hát đệm nói chuyện. Lã Kế Thiện đang lúc cảm thấy không chống đỡ được, Trương lão đầu thở hổn hển, đột nhiên nhảy dựng lên, quỳ xuống trước mặt Lã Kế Thiện:
- Lã đại nhân, Lã lão gia, lão già ta van xin ngươi được không? Thái An sắp không thủ được rồi, ngươi phát binh đi, phát binh đi.
Lã Kế Thiện vừa thấy ân sư quỳ xuống, y cũng lập tức quỳ xuống, lạy dài, nhưng kiên trì nói:
- Từ bi có thể phát, nhưng binh không thể phát. Biết rõ là cạm bẫy, học trò không thể dẫn quân Tế Nam ngơ ngẩn nhảy vào trong cạm bẫy được.
Trương Đa Khí tức giận run người, lão run run lấy một chồng gì đó trong người, vuốt vuốt nói:
- Nhìn đi, nhìn đi, nhìn thấy không? Đây là lão phu viết, trên dưới Thái An, quan viên, nhân vật có tiếng tăm đều đã ký lên đó, là cáo trạng ngươi đấy. Ngươi cầm nhìn đi, nếu Thái An bị hạ, chúng ta sẽ đi kinh thành để tố cáo ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738137/chuong-373-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.