Mặt Lưu Cẩn như màu đất, thân mình hơi run lên không nói một câu. Giọng Dương Lăng dần trầm xuống nói: - Không phải ngươi đang tranh giành cùng ta, nếu chỉ là bất đồng quan điểm có lẽ ta không nhẫn tâm giết ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi đừng vọng tưởng nữa. Hôm nay ta đến, cũng là đại diện cho mình tiễn ngươi đoạn đường cuối. Dương Lăng nói xong lấy một viên thuốc tròn màu đỏ trong người ra nhẹ nhàng để lên bàn nói: - Đây là thuốc kịch độc của Tam bộ truy hồn, là ta đặc biệt làm cho ngươi. Trên đầu một kẻ ác có vô số oan hồn kêu rên, đó là việc tốt. Lưu Cẩn kinh hoàng lui về phía sau, từ trên giường lui thẳng vào góc tường. Giọng run run nói: - Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đầu độc ta? Người đâu! Người đâu….. Dương Lăng muốn giết người… mau cứu ta. Tiếng vọng từ trong ngục ra, gần xa cũng không nghe thấy ai đáp lại. Nhìn ánh mắt thương hại của Dương Lăng, nỗng Lưu Cẩn quỳ trên giường dập đầu rối rít: - Dương đại nhân, Quốc công gia, ngài đại nhân đại lượng, ngài đừng giết tôi, tôi không muốn chết, không muốn chết, ngài đừng giết tôi… Dương Lăng khẽ thở dài, từ từ đứng thẳng người. Lưu Cẩn sợ đến mức rúc vào góc tường như một con chuột. Dương Lăng nhẹ nhàng nói: - Hoàng thượng phán ngươi tội lăng trì. Lăng trì, ngươi phải biết, khổ hình đó xác thịt không thể chịu đựng nổi. Uống viên thuốc này rồi, sẽ thoải mái hơn! - Lưu công công, cáo từ, ngươi… tự giải quyết đi. Dương Lăng cúi đầu vái chào, rồi từ từ mở cửa đi ra ngoài. Một lát sau, có hai tên như hổ sói xông vào khóa kín cửa lại. Lưu Cẩn nhìn thấy Phiên Tử kia cũng đi ra, vội vàng dùng cả chân tay bò đến bên bàn, cầm viên thuốc kia nhìn kỹ một lúc lâu rồi bật cười ha hả. - Ta không tin hoàng thượng sẽ giết ta? Y và ta cùng lớn lên, ta còn không biết bản tỉnh của y sao? Ha ha, họ Dương kia, người là tiểu tặc gian trá, nhất định là hoàng thượng muốn tha cho ta, ngươi muốn lừa ta tự sát, ha ha…. Ta sẽ mắc mưu ư? Ta sẽ mắc mưu ư? Ha ha ha… Lưu Cẩn tóc tai bù xù như quỷ đói, ném viên thuốc kia ra lăn vào đống cỏ. Lưu Cẩn nhìn ánh nắng mặt trời qua lỗ thông gió, hai mắt rạng rỡ: - Ngày mai, hoàng thượng nhất định sẽ thả ta ra ngoài! Nhất định sẽ thả. Đại Minh có đủ cách tử hình, nhưng loại tử hình thường dùng nhất có 3 loại. Thứ nhất là treo cổ, thứ hai là trảm, thứ ba là lăng trì. Hình phạt treo cổ nhẹ nhất, có thể dùng dây lụa buộc cổ được toàn thây, tam thu tam thả, rồi tắc thở. Tiếp theo trảm là chặt đầu, tự người nhà đi tìm thợ khâu giầy khâu đầu lại, cũng có thể coi là toàn thây. Loại thứ ba, dành cho những kẻ tội ác tày trời chính là sử dụng lăng trì. Lăng trì còn gọi là “thái ra”, tục xưng “lóc thịt”, căn cứ vào sự sâu đậm của hận thù mà hành hình, phụ nữ lại gọi là “giết ngàn đao”. Lăng trì là cắt từng mảng thịt trên người ra, khiến người ta đau đớn tột cùng, thảm thương cùng cực trên nhân thế. Đến mức đao phủ giết người không chớp mắt cũng phải mềm lòng. Vì thế đao phủ hoặc là nhận hối lộ, hoặc là làm việc tốt tích đức, thường lúc đang động thủ sẽ âm thầm đâm trộm một đao vào ngực nạn nhân. Để người đó mất mạng sẽ đỡ phải chịu đau đớn hơn, khi mình lóc thịt ra thì người đó không còn sống nữa, mà tử thi, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Nhưng lăng trì Lưu Cẩn, ai dám làm vậy? Ngày có người lăng trì mọi người đều đổ xô ra đường. Những người bị nanh vuốt của y hại cho tan cửa nát nhà vợ con ly tán đều đến cho hả giận, người vì tu sửa Huyền Minh Cung mà rất nhiều mộ phần tổ tiên bị đào bới, thi hài bị chó hoang tha khắp nơi, con cháu không thể nhận ra thi cốt tổ tiên cũng đều đến, lại có người khoác đay để tang, cũng không phải vì y, mà là đang cầm linh vị, bát hương chạy đi cáo tể tổ tiên. Chợ bán đồ ăn phía tây trước Tuyên Vũ môn, là nơi lúc trước Dương Lăng bị vấn tội khai đao từ sáng sớm đã tấp nập. Họ đến để xem đại gian đền tội, để phun khí dơ bẩn trong lồng ngực ra. Nhưng mãi đến gần tưa, một chiếc xe lừa đầy quan binh mới áp giải tới. Đến tận lúc này mà Lưu Cẩn còn chưa từ bỏ ý định, y ôm cổ nhìn chằm chằm vào hoàng cung. Hi vọng lúc này hoàng đế có thể thay đổi chủ ý, có thể xá tội chết cho y. Công tác chuẩn bị đã đâu vào đấy, đao phủ kéo ván đỡ hành hình của y ra giữa sân, cởi y phục trói vào cột gỗ. Sau đó giăng một tấm lưới cá, khóa y lại bên trong rồi dùng mộc côn xoắn lại. Lúc này Lưu Cẩn không còn béo nữa, từng miếng thịt lồi lên mắt lưới, mặt y đỏ bừng lên. Quan giám trảm là lão lão Ngụy Thân Sơn Đông thiết diện vô tư, vị nhân huynh này khuôn mặt đỏ thẫm, ghét ác như cừu, dù Vương Tôn Hoàng Thân nhưng lúc phạm tội bị xử phạt ở mức cao nhất cũng quyết không sợ thân phận của đối phương. Người hận Lưu Cẩn dù nhiều, nhưng người dám đến giám trả y vẫn thiếu chút dũng khí. Ngụy Thân việc nhân đức không nhường ai, làm một đồ tể vui vẻ nhất. Pháo hiệu vang lên, giờ ngọ hai khắc đã đến Lưu Cẩn vẫn kéo cổ, nhìn xa xăm về phía cung thành hi vọng xuất hiện kỳ tích, lúc sắp trảm đột nhiên có ấn chiếu sửa tử hình xuống còn lưu đày. Chuyện này không phải không có, hơn nữa còn nhiều. Ngụy Thân đang sốt ruột, sợ hoàng đế mềm lòng sẽ thả tên hoạn ác tặc này. Hai mắt ông ta nhìn chăm chú vào quầng mặt trời, trong lòng thầm cầu nguyện: - Ngàn vạn lần đừng tới, ngàn vạn lần đừng tới, bệ hạ mềm lòng, Lưu Cẩn không chết thì sớm muộn gì cũng về cung, lại làm hại thiên hạ một lần nữa. Ông trời phù hộ! Canh giờ sao lại chậm như vậy, vẫn chưa tới! Ngụy Thân hận là không thể tiến lên ôm lấy đồng hồ cát, đổ xuống một phát. Hàng ngàn hàng vạn dân chúng đều biết câu chuyện “đao hạ lưu nhân” không hẹn mà đến. Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, xoay người quay nhìn về phía hoàng cung. Nơi đó có một người, có thể quyết định sự sống chết của Lưu Cẩn, có thể quyết định thiên hạ có lại chịu bị y đầu hại nữa hay không? Hơn một vạn người trên pháp trường không ngờ lúc này lại yên tĩnh như chết lặng. Đúng lúc đó có tiếng ngựa hí, chỉ thấy một gã Cẩm Y Vệ lao ngựa như bay từ phía hoàng cung đến. Quan lính dọc đường tránh thành đường nhỏ dẫn đến pháp trường. Hàng vạn dân chúng không một tiếng rên, tim để trong cổ họng, hai mắt hoảng sợ, hận không thể hất cho gã Cẩm Y Vệ ngã chết ở đằng kia đi. Trong lòng Ngụy Thân cũng thấp thỏm, bất an cuống quýt ra giám trảm đài. Chỉ thấy khoái mã chạy đến trước đài móng ngựa giơ lên. Một tiếng ngựa hí dài, Cẩm Y Vệ lấy một công văn da màu trắng từ trong ngực. Dân chúng trông mong nhìn, không rõ là gì. Ngụy Thân chủ quản hình luật chỉ cần vừa nhìn thấy vỏ không phải màu vàng mà là màu trắng, trong lòng liền mừng rỡ, lập tức quỳ gối. Màu trắng kia không phải là ân chiếu mà là thiếp đốc thúc quan trảm lập tức hành hình. Tin này truyền ra, dân chúng hô vạn tuế ầm ầm như sấm dậy, đồng loạt hướng về phía hoàng cung bái lạy. Ngụy Thân kích động mãi không thôi, khuôn mặt cũng đỏ lên. Ông ta nhận thiếp đốc thúc tiếp tục trở lại giám trảm đài, rút lệnh tiễn ra ném một cái rồi quát lớn: - Khai đao! Đến lúc này Lưu Cẩn mới sợ đến phát hoảng, chỉ có điều đao phủ sớm đã có sự chuẩn bị. Y hét một tiếng chói tai, một búi vải bị nhét vào miệng. Đao phủ đệ nhất của Hình bộ là Lưu Dã Hạ người ta gọi là Lưu Nhất Đao, có người gọi là Lưu Tiểu Đao. Đao phủ lăng trì ở Kinh Sư phần lớn đều là môn hạ của ông ta. Hiện giờ ông ta đã hơn 50 tuổi rồi, tông đồ trải rộng khắp Lục Phiến Môn. Nếu không phải thân phận của Lưu Cẩn như vậy, ông ta cũng sẽ không phải ra tay. Chỉ thấy ông ta vung tiểu đao mỏng như tờ giấy đao pháp cực kỳ thành thạo. Hai tiếng đao vun vút vang lên, mí mắt của Lưu Cẩn đều bị cắt rủ xuống mỏng tang. Lưu Cẩn đau đớn mắt trợn lên, nhưng hai mắt đã bị mất mí, máu tươi chảy ra có thể cảm nhận tất cả bên trong đều màu đỏ. Gọi cũng gọi không được, nhìn cũng nhìn không được, thực sự như đọa trong địa ngục ao máu. Vô cùng đau đớn. Đao của Lưu Tiểu Đao như bay, hai tay cắt từng mảng thịt lồi trên mắt lưới đều rụng xuống, rơi bồm bộp xuống chậu. Một đệ tử bên cạnh cao giọng đếm: - Một đao, hai đao, ba đao... Phía sau có đồ đệ điều chỉnh sự căng, trùng của lưới. Vì lăng trì phải cắt hơn ba ngàn đao, nếu đè quá chặt chỉ gọt một lần là hết chỉ còn khung xương không được cắt. Lưu Tiểu Đao còn có bí quyết. Đệ tử bên cạnh nhân chỗ thịt còn chưa bị cắt liền lau máu và bôi thuốc tê. Vì sợ người chịu hành hình vì mất nhiều máu quá sẽ chết sớm, không thể sử dụng hết số đao này như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng của sư phụ Lưu. Trên đài một nhát đao thì dưới đài một tiếng náo nhiệt, rất náo nhiệt. Tuy tội ác của Lưu Cẩn tày trời nhưng khổ hình như vậy thực sự khiến người ta không đành lòng. Mới đầu còn có tiếng khen như sấm, lúc sau đao càng ngày càng nhiều. Lưu Cẩn đã thành một người máu, người phía dưới đài hơn một nửa đã che mặt. Những người này phần lớn là phụ nữ, trẻ em. Người chịu hình trên đài dù là cầm thú, nhưng trong lòng họ cũng là một trái tim bằng máu thịt, sao họ đành lòng xem? Chỉ có dân chúng hận thù sâu sắc, bị Lưu Cẩn giết hại họ không những không đi mà còn nghiến răng nghiến lợi chờ hành hình xong để mua thịt của Lưu Cẩn về nhà cho chó ăn. Đến lúc này Lưu Cẩn đã hiện ra thành một kẻ hung ác nhất thiên hạ, hành hình đến lúc muộn. Y chịu hành hình 470 đao không ngờ còn chưa chết, bị người ta lấy vải quấn thân đưa vào trong lao tuyên bố ngày mai tiếp tục hành hình. Lưu Cẩn đã không biết đau nữa, mà đau quá đã rơi vào chết lặng. Huống chi Liêu Tiểu Đao còn xoa thuốc tê quanh người y. Ngơ ngác một lúc trong tù, dường như y đã khôi phục lại ý thức, y gào lên ngã gục vào đống cỏ, bắt đầu lục lọi. Đám tử tù lăn lộn tò mò đứng ở bên nhìn chỉ thấy y chui trong đống cỏ, giống như heo ủi thức ăn dường như không biết làm gì. Qua một lúc lâu, chợt nghe Lưu Cẩm cười một trận đắc ý quái dị: - Tìm thấy rồi, ha ha, ta tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi. Tiếng cười vui sướng lúc cao, lúc thấp rồi dần dần không còn nghe thấy nữa. Lưu Cẩn vẫn ở trong đống cỏ chổng mông lên, không nhúc nhích. Coi ngục gọi không thấy y trả lời nghi ngờ mở cửa ra đi vào đá một cái vào mông y. Lưu Cẩn đứng chân lảo đão còn vẻ mặt hiện lên niềm vui thỏa mãn bất ngờ, con mắt mở to mất thần thái của người sống. Coi ngục giàu kinh nghiệm vừa nhìn đã biết lão thái giám này tắc thở, ông ta không khỏi thở dài: - Ôi, đáng tiếc! Lần này Lưu Tiểu Đao sư phụ mất điểm rồi! Rốt cuộc Lưu Cẩn đã từ bỏ ý định bị áp giải lên pháp trường chịu lăng trì tiếp rồi. Dương Lăng nghe xong tin này, chỉ nhẹ nhàng thở dài, không tỏ nhiều thái độ. Vẫn còn một chút tình cảm cố nhân với lão Lưu cho nên lúc này cũng không khỏi thổn thức. Vì hắn có được một tin rất không hay, bọn hưởng mã tặc Bá Châu vì bị Lưu Cẩn và Lương Hồng một ở hậu phương cản trở, một ở tiền tuyến mù chỉ huy, bỏ lỡ thời kì tốt nhất tiêu diệt bọn hưởng mã tặc lúc đội ngũ hỗn loạn, hiệu lệnh không đồng nhất, binh lực bạc nhược, bây giờ đám hưởng mã tặc càng ngày càng lớn mạnh, tung hoàng không thể cản nổi. Tin này còn chưa dậy sóng, nhưng điều khiến người ta phiền lòng chính là đám hưởng mã tặc Bá Châu phái người liên hệ với mã tặc của Thái Hành Sơn khởi sự ở Thanh Châu Sơn Đông. Thanh Châu, Bá Châu hô ứng lẫn nhau cùng giương cờ tạo phản. Người tạo phản là Dương Hổ, không ngờ cũng rất nhanh có thành tựu. Điều này cũng thôi, mà Thành đại tiểu thư mưu ma chước quỷ, mưu mô chống chất nhưng đối mặt với tình hình như vậy cũng bất lực. Đành phải ấp a ấp úng nói cho hắn biết, rất có thể Hồng nương tử đang ở Thanh Châu, tạo phản chắc chỉ có mình nàng. Dương Lăng nghe thấy tin này, ôm con trai ngồi ngẩn ngơ ở ghế. Tay nhỏ của Dương Đại Nhân tát vài cái trên mặt của Dương lão gia. Quốc công đại nhân vẫn không phản ứng chút nào...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]