Lưu Cẩn chỉ trích chưa xong, Hàn lâm Vương Tự Văn liền bước ra thay Lưu Sĩ Sâm biện giải. Người này là Thành Quốc công Chu Cương thay cháu nội mời giáo sư Tây Tịch. Mặc dù là một lão Hàn lâm, bình thường rất bình tĩnh, chỉ lo mò mẫm chú khoản thu nhập bên ngoài. Một ông già như vậy cũng đứng ra đối đầu với mình, Lưu Cẩn thấy mũi mình như vẹo đi.
Đám người Trương Thái cũng thầm cảm thấy hoảng sợ, người hôm nay bước ra đều là những người mấy ngày trước ngồi im bất động quan sát tình hình, làm cây cỏ đầu tường bất động thanh sắc. Đặc điểm chính của cây cỏ đầu tường chính là không đúng hướng gió thì tuyệt đối không dễ dàng biểu hiện thái độ. Mà một khi đã thấy được hướng ra, đó tuyệt đối còn nhảy ra nhanh hơn là bộ hạ trung thành nhất của đối phương, càng tỏ lòng trung thành, hận là không phải tất cả mọi người đều hò reo phất cờ, chỉ có họ mới là chủ lực quét gian đỡ chính. Những người này ra mặt là có ý gì? Liệu có phải là có đại sự gì đã xảy ra mà mình vẫn chưa biết không?
Hoảng sợ và điềm xấu, giống như một đám mây u ám từ từ bao phủ lên lòng họ. Cùng với 30 đại tội, 60 tội nhỏ được Đỗ Phủ lần lượt đọc lên, các quan lại bước ra ngày càng nhiều. Trong đó có rất nhiều quan viên mà họ vốn cho rằng có thể khống chế được. Hàng loạt tội danh cũng muôn hình muôn vẻ, càng ngày càng ly kỳ, hấp dẫn, cái gì hối lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738078/chuong-361-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.